
ong ly.
Đổ thêm vài loại rượu để pha chế,động tác liền mạch lưu loát vô cùng xinh đẹp.
“Mỗi lần xem Di Thiến pha chế rượu chính là một loại hưởng thụ.” Một vị khách thở dài.
“Đúng vậy đúng vậy! Cuối tuần tới nơi này uống một ly rượu cô pha
chế, bao nhiêu mệt nhọc đều giảm bớt không ít.” Một vị khách khác ngồi
bên cạnh phụ họa theo.
“Nói đúng là……” Trước quầy bar, hai vị khách lạ không ngừng tán gẫu
“Thật không hiểu người nào may mắn có thể được cô yêu thương đây.”
Nếu cô kết hôn, chỉ sợ trong quán sẽ có hơn phân nửa đàn ông vì vậy mà tan nát cõi lòng.
“Ha ha! tôi không nghĩ lại nhiều như vậy.” Đối phương cười khổ,“Đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu, tôi là Peter.”
“Xin chào, tôi họ Trần,anh có thể gọi tôi là David.”
“Peter,David, các anh đã từng yêu chưa?” Phương Di Thiến mỉm cười đem một ly rượu Hawai màu lam đặt ở trước mặt Peter.
Cô còn có một ưu điểm là đã gặp qua người nào là không quên được,
phàm là đã tới quán rượu của cô một lần,lần sau gặp lại cô liền có thể
gọi được đầy đủ tên của đối phương.
Điểm ấy cũng chính là nguyên nhân quan trọng nhất giúp cô có thể thành công trong việc phu phục lòng khách.
“Vừa nhận thức.”David cười nói.
“Hóa ra là như vậy a!”, cô trừng mắt nhìn hắn,“David, anh chờ một chút, đồ uống của anh lập tức sẽ đến.”
“Không vội không vội,cô cứ từ từ.”David khoát tay.
Phương Di Thiến hướng hai người cười cười,rồi trở lại phía sau quầy bar.
Đây là quán rượu của cô,công việc của cô, cô thích cuộc sống như vậy.
Đem mấy chén rượu đã pha chế đưa đến trước mặt mấy vị khách xong,cô lại tiếp tục tiếp đón những vị khách khác.
Dáng hình yểu điệu xinh đẹp xuyên qua đám đông, mặc kệ đi đến chỗ
người nào, đều có thể làm cho không khí nơi đó thật thoải mái khoái
trá.
Cô là người khiến cho người ta không thể không thích.
Lúc này, cô lại cùng trò chuyện với vị khách đang ngồi ở góc.
“Di Thiến,cô đến tột cùng tới khi nào thì mới đồng ý để tôi theo đuổi cô?” Một vị khách nửa đùa nửa thật hỏi.
Phương Di Thiến thở dài “Jacky, anh cũng biết tôi thực sự rất yêu
công việc này,anh có thể chịu được bạn gái hoặc vợ của mình giống tôi
bây giờ hay sao?”
Có hảo cảm với cô là một chuyện, thích cô lại là chuyện khác, không
ai lại hy vọng vợ của mình nửa đêm còn ở quán rượu nói chuyện phiếm cùng những người đàn ông khác a! Điều này thật phức tạp.
“Cô không thể thay đổi một chút sao?”
Phương Di Thiến uống một ngụm rượu, cười khanh khách không đáp hỏi lại: “Anh thấy thế nào?”
“Ha ha! Cũng phải, nếu cô vì đàn ông mà thay đổi, sẽ không còn là Phương Di Thiến.” Đối phương lơ đễnh cười ha ha.
Dù sao sớm biết rằng nhất định sẽ bị cự tuyệt, hắn cũng chỉ có thể coi như đang nói giỡn.
Phương Di Thiến mỉm cười,“Tôi cũng muốn vì một người mà đóng cửa nơi này, chỉ sợ lúc đó sẽ có rất nhiều người phản đối a?”
“Đó là nhất định a!” Thói quen cuối tuần đều đến đây uống hai chén
rượu, nếu Di Thiến thật sự đóng cửa “Hồng”, chắc chắn sẽ làm mọi người
thương tâm đến chết.
Phương Di Thiến lại cùng hắn nói chuyện hàn huyên thêm lúc nữa mới rời đi,đi đến những bàn khác.
Cứ như vậy, công việc giống như bình thường đều rất thuận lợi.
Đã gần ba giờ sáng, tấm biển trước cửa quán rượu được chuyển từ “Mở
cửa” sang “Đóng cửa”, cô mỉm cười tiễn vị khách cuối cùng ra về, khuôn
mặt xinh đẹp mới hơi hơi lộ ra mệt mỏi.
Cùng khách nói chuyện phiếm cả đêm, lại phải đi lại chung quanh quán bằng đôi giày cao gót, thật sự đủ mệt chết người a.
Cô ngồi ở chiếc ghế cao chỗ quầy bar,nhẹ nhàng day day mắt cá chân đang đau.
“Chủ quán, đây là thực đơn mới của tháng sau, cô xem có gì cần phải
sửa chữa không?” Đầu bếp Tiểu Tống cầm thực đơn mới vừa nghĩ ra hướng
phía Di Thiến đi tới.
Tiểu Tống quả là đầu bếp trời ban, “Hồng” có thể làm ăn tốt như
vậy, đều là nhờ hắn đề nghị nghiên cứu ra các công thức pha chế rượu và
các loại thức ăn mới, lúc trước cô phải rất vất vả mới mời được hắn về
đây làm việc.
“Tôi hiện tại đang mệt muốn chết.” Cô miễn cưỡng cười,“Bây giờ anh cứ về nghỉ ngơi đi! Tôi ngày mai sẽ xem, nếu có ý kiến gì sẽ nhanh chóng
thông báo lại với anh sau”
“Chủ quán, cô làm việc thật liều mạng a? Một tháng có 2 ngày nghỉ,
chúng tôi tốt xấu đều được nghỉ luân phiên, cô lại mỗi ngày đều đến cửa
hàng, cô như vậy thực như muốn phá hỏng thân xác của mình a.”
Cô cũng mới hơn hai mươi tuổi, mỗi ngày đều thức đêm trông coi quán rượu, sức khỏe không bị suy sụp mới là lạ.
“Cám ơn anh đã quan tâm.” Phương Di Thiến có chút bất đắc dĩ nói:“Bất quá quán rượu này là tâm huyết của tôi, vì không tìm được người thích
hợp thay tôi trông coi nên cũng chỉ có thể tạm thời như vậy.”
“Tôi về nhà trước, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Tiểu Tống lắc
đầu, biết lời khuyên của mình vô tác dụng với cô – người dù kém hắn 10
tuổi nhưng lại là cô gái với tính cách quật cường.
“Ngủ ngon.” Nhìn theo hắn rời đi,lúc sau cô mới từ từ đứng lên.
Ai! Nếu có thể, kỳ thật cô cũng không muốn phải mệt mỏi như vậy.Cô ở trong lòng yên lặng suy nghĩ.
Nhưng cô không muốn những người luôn nghĩ rằng cô sẽ không thành công xem thường cô.