Old school Swatch Watches
Báo Thù

Báo Thù

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321922

Bình chọn: 9.5.00/10/192 lượt.

Hắn lo lắng.

“Em thật sự không có việc gì.” Cô lập tức đứng lên, còn dạo quanh một vòng cho hắn xem,“Xem này, em không phải rất tốt sao? Vừa rồi chỉ là

thất thần một chút.”

“Xác định? Có muốn đến bệnh viện không?” Hắn vẫn còn lo lắng.

“Không cần.” Cô dùng sức lắc lắc đầu.

“Vậy được rồi!” Thấy cô kiên trì, hắn cũng không nói cái gì nữa “Anh

đi về trước, phòng khám phải mở cửa vào lúc chín giờ sáng,anh muốn trở

về xem xét một chút.”

“Anh mau đi đi!” Cô gánh vác không nổi sự quan tâm của hắn.

“Em nếu có gì không thoải mái, nhớ rõ phải đến gặp bác sĩ.”

“Được.” Cô giục hắn “Anh mau trở về đi.”

“Anh đi đây.” Hắn vẫy tay tạm biệt cô, mới trở lại trên xe,lái xe rời đi.

Cô kinh ngạc theo hướng hắn đi, qua một hồi lâu mới hoàn hồn.

Hắn đi rồi…… Tuy rằng là cô vội vã đuổi hắn đi, nhưng mà thật sâu trong đáy lòng lại vẫn như cũ cảm thấy mất mát khi hắn rời đi.

Cô muốn được hắn quan tâm, lại sợ hãi nếu hắn quan tâm quá nhiều sẽ làm cho cô chìm đắm càng sâu.

Phương Di Thiến cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng đỏ thật đáng sợ của

mình, khẽ thở dài, xoay người từng bước từng bước đi đến cửa nhà.

Bệnh viện bây giờ còn chưa mở cửa, hơn nữa……Cô cũng thật sự mệt mỏi.

Chờ tỉnh ngủ rồi nói sau! Đến lúc đó sẽ quyết định có nên đi gặp bác sĩ hay không.

Bảy giờ tối là thời gian “Hồng” mở cửa trở lại…… Phương Di Thiến vẫn

như bình thường đi vào quán, nhưng mà dáng vẻ của cô lại dọa mọi người

nhảy dựng.

“Chủ…chủ quán, cô làm sao vậy?” Người phục vụ bàn cứng họng, lớn tiếng hỏi.

Chủ quán của bọn họ luôn luôn xinh đẹp hào phóng, hôm nay cư nhiên

chống nạng đến “Chân bị thương.” Cô chỉ cái chân trái đang được băng bó

bằng vải trắng của mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Chân cô bị thương không nhẹ, sau khi tỉnh dậy, phát hiện chân so với

trước kia sưng lên gấp mấy lần, bất đắc dĩ, đành phải đến bệnh viện một

chuyến.

Không nghĩ tới kết quả chụp X quang, phát hiện cô đã bị rạn xương, tuy rằng rất nhỏ, vị bác sĩ già lại bắt cô phải băng bó.

“Có nặng lắm không a?” Băng bó lớn như vậy, chắc hẳn là rất đâu đi.

“Không sao” Phương Di Thiến cúi đầu nhìn chân của mình,chưa nói bác

sĩ dặn rằng cô mấy ngày nay trăm ngàn không được phép chạy loạn lung

tung, tốt nhất nên ngoan ngoãn ở nhà, chỗ nào cũng đừng đi.

Nhưng làm sao có khả năng không đến quán rượu? Công việc buôn bán cô không thể bỏ.

“Tôi thấy chủ quán, cô mấy ngày tới ngồi một chỗ là tốt rồi, công

việc phục vụ bàn cho khách cứ giao cho chúng tôi đi!” Bình thường cô

luôn thích làm rất nhiều công việc, nên bọn họ không có nhiều việc phải

làm lắm, tất nhiên cũng nên có lương tâm một chút.

“Ừ! Hôm nay phải làm phiền mọi người.” Nhìn bộ dạng của hắn chắc cũng không làm được gì nhiều, Phương Di Thiến gật gật đầu, chọn một góc ngồi xuống.

Bởi vì chân bị thương, cô hôm nay không đi chung quanh cùng mọi người nói chuyện phiếm, may mà khách cũng thông cảm cho cô, đến hỏi thăm cô

vài câu rồi trở về chỗ ngồi của mình, để cô có thể nghỉ ngơi.

“Tiểu Tống,tôi đã xem qua thực đơn mới rồi, có một số chỗ cần anh sửa lại một chút.” Thừa dịp trong quán không có nhiều người lắm, cô gọi đầu bếp đến thảo luận về chuyện thực đơn mới.

“Chủ quán cảm thấy có chỗ nào cần phải sửa sao?” Tiểu Tống hỏi.

“Đại khái mà nói cũng không tệ lắm, hiện tại đã gần đến mùa hè, một

ít đồ ăn nhiều mỡ có lẽ mọi người sẽ không thích,tôi thấy món tạc khởi

tư nên đổi thành loại lạnh,thêm một vài món rau các loại cũng rất

tốt……” Cô cũng chỉ ra một vài ưu điểm của thực đơn mới, mới lại nói

tiếp: ” Tôi nhớ không nhầm thì trước đây, món tạc đậu hũ, tuy rằng du

tạc gì đó, nhưng bình thường cũng có nhiều khách gọi món đó, vì vậy tôi

nghĩ nên giữ lại.” (hic hic, mấy cái món ăn này nghe lạ hoắc, ta chẳng

hiểu nên để yên thế a…)

“ok, không thành vấn đề.” Tiểu Tống gật đầu đồng ý.

“Còn có……” Cô chớp mi “Tôi có nói rằng món hương tiên nộn dương nhất

định phải giữ lại cơ mà? Vì sao hiện giờ ở đây lại không có?”

Tiểu Tống khó xử nhìn cô “Chủ quán…… Món này cũng không bán được

nhiều lắm! Bình thường khách tới nơi này, cũng không thực sự thích món

này khi uống cùng rượu.”

“Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn có món đó trong thực đơn, hơn nữa tôi

hy vọng là thi thoảng khách có thể dùng, mọi người có thể lập tức chế

biến được.” Về điểm này, cô phi thường chấp nhất.

“Được rồi!” Dù sao cô là chủ quán cũng không để ý chút tiền ấy, hắn làm công ăn lương cũng không nên quản nhiều như vậy.

Tiểu Tống sau khi đã bàn bạc xong về thực đơn mới, liền trở lại phòng bếp.

Phương Di Thiến lẳng lặng ngồi, nhìn quán rượu mà mình đã hao tổn rất nhiều tâm huyết mở ra, chung quanh ở mấy bàn, khách hàng đang ngồi trên ghế sô pha thoải mái khoái trá trò chuyện, tiếng hát của nữ ca sĩ âm

vang truyền khắp không gian đến tai mọi người, cô phát hiện mình như hòa vào không khí nơi đây.

Đây là lần đầu tiên cô yên lặng quan sát toàn bộ quán rượu của mình, nhàn nhã đánh giá hoạt động của mọi người trong quán.

Tuy rằng nguyên nhân ban đầu mở quán rượu của cô không phải là mình

thực sự thích như vậy, nhưng hiện tại cô thực sự cảm thấy