Insane
Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322663

Bình chọn: 9.00/10/266 lượt.

tốt hơn nhiều. . . . . . Hai người. . . . . . tại sao lại ở chỗ này?"

Tầm mắt của anh từ tiểu Tề chậm rãi dời về phía Thẩm Mạt Hinh.

"Tiểu Tề muốn tới tìm anh, tới đây đúng lúc gặp phải trợ lý của anh, anh ấy nói anh bị bệnh, là anh ấy cho chúng tôi đi vào ."

"Anh bị bệnh sao. . . . . . Anh nghĩ anh chỉ ngủ thiếp đi, còn mơ một giấc mơ rất dài."

Thẩm Gia Tề tùy tiện hỏi:

"Ba ở trong mơ có hôn mẹ không?"

Một câu đồng ngôn đồng ngữ, làm cho Thẩm Mạt Hinh và Tề Thiệu Bạch lúng túng.

"Ba nói mớ sao. . . . . ."

Tề Thiệu Bạch lúng túng hỏi.

"Không phải, ba hôn mẹ, còn gọi mẹ học muội. . . . . ."

Thẩm Mạt Hinh xấu hổ chỉ muốn chui xuống hố, sợ nhi tử sẽ tiếp tục nói ra lời ngoài dự đoán, cô vội cầm túi xách lên, lôi kéo con trai nói:

"Tốt rồi, ba đã tỉnh, chúng ta cũng nên về nhà."

"Đợi chút, chúng ta hàn huyên một chút có được không?"

Tề Thiệu Bạch từ trên giường ngồi dậy, nói với con trai:

"Tiểu Tề, con đi vào thư phòng của ba chơi máy vi tính một chút, để ba và mẹ nói mấy câu được không?"

"Ba muốn cùng mẹ nói chuyện yêu đương sao?"

Cậu cười híp mắt hỏi.

Câu đồng ngôn đồng ngữ này lại khiến hai người rất lúng túng, nhưng vì để cậu ngoan ngoãn nhường lại không gian, Tề Thiệu Bạch gật đầu, nghiêm túc thừa nhận.

"Không sai."

"Không thành vấn đề, vậy con không làm kì đà cản mũi, nhanh chóng rời đi."

Cậu sảng khoái nhảy xuống giường, chạy như một làn khói ra khỏi gian phòng.

"Anh không nên nói với con như vậy, tiểu Tề sẽ hiểu lầm."

"Hiểu lầm? Nhưng anh hôn em không phải sao?"

"Đó là một sai lầm, anh bị bệnh. . . . . . cho là mình đang nằm mộng. . . . . ."

Tựa như kí ức bị mở ra, ngay chính cô cũng không phân rõ được rốt cuộc đó là sự thật hay đang trong kí ức.

"Anh giống như nhớ lại một chút kí ức, trước kia luôn có bóng người mơ hồ rất giống em, rất chân thật, cảm giác giống như thật sự đã xảy ra, lại giống như chuyện này xảy ra cách đây chưa lâu."

"Không cần suy nghĩ nữa."

Thấy anh lại cau mày suy nghĩ sâu xa, cô không khỏi lo lắng bật thốt lên.

"Có ý gì?"

"Rất khổ sở không phải sao? Anh không phải bởi vì quá cố nhớ lại kí ức mới khiến bản thân thảm như vậy, hành hạ mình như vậy, thậm chí còn làm mình ngã bệnh, nếu khổ sở như vậy, thì tại sao lại không dừng lại?"

"Là em hi vọng anh nhớ lại, không phải sao? Bởi vì anh quên mất, cho nên em vẫn không tha thứ cho anh, luôn hiểu lầm anh đang lừa gạt em, đùa bỡn em, không tin anh thật sự quên mất tất cả mọi chuyện. Mà anh cũng muốn chứng minh mình không phải người ti tiện như vậy."

Vừa bắt đầu thật sự cho rằng như vậy, cô cho rằng anh cố ý giả bộ mất trí nhớ, nhưng khi nhìn thấy anh bị bệnh, trong mộng không ngừng hỏi cô là người nào, cô biết là cô hiểu lầm anh.

"Tôi tin tưởng anh mất trí nhớ, như vậy anh có thể ngừng ép buộc mình được không?"

"Không, hiện tại anh càng cảm thấy không nhớ lại là không thể."

Bởi vì những thứ kia dần dần rõ ràng từng đoạn nhỏ, khiến anh càng muốn biết những kí ức ngọt ngào bị anh quên lãng kia.

"Anh cần gì phải tự tìm khổ sở!"

"Nếu như em cũng cảm thấy anh cực khổ, hãy giúp anh một chút đi."

Giúp thế nào? Lại không thể đưa anh vào trí nhớ của cô. Coi như có thể làm như vậy, đưa vào cũng không phải chính đương sự là anh, vẫn không có ý nghĩa.

"Tôi tin tưởng anh bị mất trí nhớ, không cần chế tạo áp lực thêm cho mình."

"Em không giúp anh cũng không sao, anh sẽ tự mình tìm đáp án."

Xem ra anh đã quyết định chủ ý, cô thì sao? Thật sự có biện pháp đối với hành động tự làm khổ mình của anh nhắm một mắt, mở một mắt sao?

Bởi vì một nụ hôn, khoảng cách giữa Thẩm Mạt Hinh và Tề Thiệu Bạch đột nhiên kéo gần lại, mặc dù Tề Thiệu Bạch vẫn không muốn tiến thêm như trước, nhưng anh càng thêm trở nên tích cực.

Nhưng anh tích cực lại khổ Thẩm Mạt Hinh.

Anh bắt đầu xuất hiện không theo thường lệ, vừa nghĩ tới cái gì, liền gọi điện thoại cho cô ——

"Em nói thời kỳ chúng ta ở đại học là học trưởng, học muội có đúng không?"

"Đúng."

"Vậy chúng ta học chính ở trường nào?"

"Đại học T."

"Ờ."

"Tôi đang bận, còn có chuyện gì không?"

"Vậy em cứ tiếp tục."

Nói xong, anh liền tắt điện thoại. Nhưng không bao lâu, điện thoại lại kêu. . . . . . Là ai nói cô không giúp một tay cũng không sao, anh sẽ tự mình tìm câu trả lời? Căn bản là nói một đằng, làm một nẻo?

"Lần này lại có vấn đề gì?"

" Khoa anh học là gì?"

"Quản lý công ty."

"Ừ."

Anh lại cúp điện thoại.

Người này quả thật giống như một trận ầm ĩ, may mắn bây giờ là lúc ít khách, còn không đến mức ảnh hưởng đến công việc. . . . . .

Chỉ là, sau cuộc gọi đó, điện thoại Thẩm Mạt Hinh lại thật sự im lặng, nhưng Tề Thiệu Bạch không gọi lại, ngược lại làm cô cảm thấy có chút mất mát.

Đang lúc cô muốn thuyết phục mình anh không gọi điện thoại quấy rầy cô là chuyện tốt, điện thoại lại lần nữa vang lên.

"Là anh."

Hai chữ đơn giản, lại làm cho tim của cô đập nhanh hơn, giống như anh dựa vào bên tai của cô nói chuyện, giống như có thể cảm giác đến hơi thở của anh. . . . . . Nhiệt độ từ lỗ tai của cô lập tức đốt cháy cả khuôn mặt.

Cô biết, nụ hôn kia, đã gỡ xuống toàn