
Nhìn người đàn ông đứng mắt,
Lâm Lệ chỉ cảm thấy vô lực, càng cảm thấy Trình Tường trước mắt càng ngày càng
không giống bộ dạng trước kia mà cô biết, từ lúc nào anh ta đã học được kiểu
sống chết mà quấn lấy thế này, từ lúc nào đã đánh mất vẻ lạnh lùng trước
kia.
Nắm chặt túi xách trong tay,
bước về phía trước, sau đó lạnh lùng không chút biểu cảm đi lướt qua anh ta,
giống như người xa lạ, không hề quay đầu nhìn lại.
Tay chợt bị bắt lấy, Lâm Lệ bị
buộc dừng bước, vẫn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng mở miệng: "buông ra."
Thanh âm không hề có nhiệt độ.
"Lâm Lệ, cho anh thêm một cơ
hội nữa, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi!" Trình Tường nhìn cô, ngữ điệu
hàm chứa ý van xin: "anh yêu em, trước đây là anh không xác định, anh thật sự
yêu em, cho anh thêm một cơ hội có được không?"
Anh vẫn tưởng Tiêu Tiêu là
người sâu thẳm trong đáy lòng mình, đời này không có ai là có thể thay thế được,
nhưng mà sau khi mất đi, anh mới nhận ra, thì ra trong mười năm này, Lâm Lệ đã
len lỏi vào đáy lòng anh từng chút từng chút một, từ từ thay thế vị trí trước
kia của Tiêu Tiêu ở đáy lòng anh, thì ra mình đã sớm yêu cô, nhưng mà mình không
hề cảm giác được.
"Ha ha." Lâm lệ cười, cười rất
lạnh, vẻ mặt cũng giống tiếng cười của cô, lạnh đến không hề có nhiệt độ, quay
đầu, nhìn anh ta, cong cong môi, chậm rãi mở miệng: "nếu như thời gian có thể
quay trở lại, tôi sẽ yêu anh một lần nữa."
Khuôn mặt Trình Tường cứng đờ,
há mồm nhưng không biết nên nói cái gì, tay vẫn nắm chặt tay cô, không muốn
buông ra.
Lâm Lệ nhìn anh ta, hỏi tiếp:
"anh nói thời gian có thể quay lại được sao?"
"Lâm Lệ. . . . . ." Trình Tường
gọi cô, vẻ mặt đau đớn.
Lâm Lệ lắc đầu, nói: "Không thể
quay lại, giống như không thể quay lại cái ngày anh chạy khỏi hôn lễ, không thể
quay lại cái ngày mà đứa bé trong bụng tôi mất đi, tôi mãi mãi không thể quay
lại tôi của mười năm trước, không oán không cầu mà yêu anh." Mặc dù vẻ mặt Lâm
Lệ rất lạnh, nhưng khó mà giấu được đau đớn trong lòng, hốc mắt hồng hồng, ướt
át mù sương.
"Lâm Lệ, anh thật sự ——" Trình
Tường nóng lòng muốn giải thích, muốn cam đoan gì đó, nhưng Lâm Lệ không cho anh
ta cơ hội.
Chỉ thấy Lâm Lệ giơ tay lên,
ngắt lời anh ta: "bây giờ có nói gì cũng đã muộn." Nhắm mắt lại, đưa tay dùng
sức rút tay mình ra, xoay người muốn đi, nhưng vừa vặn đối diện với ánh mắt tìm
tòi của Chu Hàn.
Hơi giật mình sững sờ, không
biết anh ta chạy tới trước mặt mình lúc nào, cô nhớ rõ ràng là lúc cô ra cửa,
anh ta còn đang cầm báo, ăn sáng trong nhà.
Nhưng mà giật mình chỉ trong
chốc lát, chỉ nhàn nhạt gật đầu với anh ta, đi lướt qua anh ta, vào cửa chính
công ty.
Trình Tường muốn bước lên đuổi
theo, nhưng mà lại chán nản ngừng bước, anh biết là mình đã làm Lâm Lệ tổn
thương quá sâu rồi.
Chu Hàn không chút biểu cảm
nhìn chằm chằm Trình Tường phía trước một lúc lâu, khẽ nhíu mày lại, cuối cùng
không nói gì, liền đi vào công ty.
Khi Chu Hàn xách cặp công văn
đi lên, Lâm Lệ đã ngồi ngay ngắn vào vị trí thư ký tổng giám đốc ở cửa phòng làm
việc của anh, đã mở máy tính, lúc này cô đang xem xét sắp xếp lịch trình của Chu
Hàn hôm nay, xem có chuyện gì quan trọng không, cần chuẩn bị sẵn sàng trước,
thật ra Lâm Lệ vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với công việc thư ký tổng giám đốc
hiện nay của mình, vốn là cô làm về thị trường, nhưng mà nửa tháng trước sau khi
cô và Chu Hàn đăng kí kết hôn, Chu Hàn liền điều cô lên làm thư ký của anh, mà
hai ngày trước sau khi dẫn cô làm quen công việc, thư ký Lý tiền nhiệm đã chính
thức bắt đầu kỳ nghỉ đẻ nửa năm rồi.
Chu Hàn với dáng người cao ngất
xách cặp công văn đi vào phòng làm việc của mình, khi đi qua trước bàn làm việc
của Lâm Lệ, thì dừng bước lại, mở miệng nói: "vào phòng làm việc của tôi, tôi có
chuyện nói với cô." Nói xong, liền bước vào phòng mình.
Lâm Lệ buông con chuột ra, hít
sâu, điều chỉnh cảm xúc vừa bị Trình Tường xáo trộn, rồi mới đẩy cái ghế ra đứng
dậy, đi theo anh, vào phòng làm việc của anh, cũng không đóng cửa, bởi vì tầng
này chỉ có hai người bọn họ, bình thường không có việc gì sẽ không có ai đi
lên.
Chu Hàn thả cặp công văn trong
tay sang một bên, sau đó ngồi vào cái ghế xoay bằng da màu đen của mình, mở máy
tính, đồng thời lấy tài liệu mà tối qua mình mang về từ trong cặp công văn ra,
sau đó cẩn thận sắp xếp lại, nghiêm túc xem xét.
Lâm Lệ vẫn luôn chờ anh mở
miệng nói, mở miệng ra lệnh, hoặc là mở miệng nói vì sao gọi cô
vào.
Chu Hàn xem hết công việc tối
qua mang về một lần nữa, sau đó phân loại cất cẩn thận, rồi cầm lấy giấy tờ còn
chưa xử lý ở trên bàn, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu, nhưng lại không hề có ý
định mở miệng.
Cứ đứng như vậy gần mười phút
đồng hồ, Lâm Lệ có cảm giác bị người ta đùa bỡn, nhìn chằm chằm vào anh, mở
miệng nói: "tổng giám đốc, xin hỏi anh gọi tôi vào là có chuyện gì?" Chẳng lẽ là
gọi cô đi vào để trình diễn tư thế đứng nghiêm quân đội? Đừng có đùa người ta
thế chứ!
Nghe vậy, lúc này Chu Hàn mới
bỏ tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhàn