
cuộc chứa
cái gì vậy hả ?” Dược Thiếu Phàm nhíu mày nhìn anh , anh lại thở dài
“Tôi chỉ lo cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ông chủ , có người gửi thư cho ông chủ.” – Tiếng quản gia vọng lại
từ ngoài cửa , rồi hất mạnh về phía Lôi lạc Kình , hiểu ý anh liền đứng
dậy mở cửa , khuôn mặt ai oán nói”Tôi là osin của anh chắc ?”
“Được rồi ! Cảm ơn.” – Lôi Lạc Kình cầm lấy phong thư rồi đóng cửa lại , quản gia cũng cúi đầu chào lui xuống.
“Cái gì vậy ?” – Phong Nhất Thiên hỏi.
“Là…một đĩa CD . Không đề tên người gửi ???” – Lôi Lạc Kình mở phong thư ra , thắc mắc nói.
“Mở lên đi.” – Dược Thiếu Phàm bước đến bàn làm việc ngồi xuống ,
Lôi Lạc Kình đưa đĩa CD cho anh . Dược Thiếu Phàm từ từ đưa vào máy .
Trong cái đĩa đó là một đoạn video . Khi mở lên Lôi Lạc Kình và
PhongNhất Thiên đều ngỡ ngàng , trong đoạn video đ1o là một người con
gái bị trói hai tay treo lủng lẳng trên trần nhà , toàn thân chằng chịt
những vết roi , khắp người cô dính đầy máu . Đôi môi của cô nhợt nhạt ,
hai cổ tay vì bị trói chặt bằng dây xích nên đã bị rướm máu.
“Là…cô ấy.” – Phong Nhất Thiên sững sờ nói. Anh quay sang nhìn sắc
mặt của Dược Thiếu Phàm . Khuôn mặt của Dược thiếu Phàm bây giờ đã đen
mất một nửa , tựa như một con quỷ giữ sắp phát điên , nhưng vẫn giữ được nét bình tĩnh . hai bàn tay siết chặt thành quả đấm , gân tay đều nổi
lên hết . Bây giờ chỉ cần một điều gì đó khiến anh phật long thì anh sẽ
phát điên lên.“Reng…Reng…” – Chợt tiếng chuông điện thoại của Dược Thiếu Phàm vang lên , anh đưa tay mở diện thoại , để chế độ loa ngoài , tiếng nói bắt đầu phát ra “Sao hả ? đoạn video đó có hay không ? “
“Thằng khốn , ông dám động đến cô ấy ?” – Giọng anh chùn xuống , như đang cố gắng để kiềm chế sự tức giận.
“Tại sao lại không dám ? Nó đang nằm trong tay tôi , thì tôi muốn
làm gì chẳng được.” – Tiếng cười của Từ Hải Thành vang vọng qua điện
thoại.
“Nói địa điểm đi.”
“Tôi nghỉ lại rồi có lẽ sẽ chờ them vài ngày nữa đi . Lúc đó sẽ còn
vui hơn nhiều . Cậu cũng yên tâm tôi sẽ thường xuyên gửi đĩa cho cậu. Để cậu có thể thấy nó còn sống . Hahaha….” – Tiếng cười vừa dứt thì Từ hải Thành đã cúp máy .
“Khốn khiếp.” – Dược Thiếu Phàm tức giận ném hết đồ trên bàn xuống
đất , tiếng đổ vỡ vang vọng. Quản gia vội vã chạy lại , ông nhìn đống vỡ nát trên bàn liền lên tiếng. “Có chuyện gì vậy ạ.”
“Ra ngoài….MAU RA NGOÀI HẾT CHO TÔI.” – Dược Thiếu Phàm giận dữ quát , anh thật sự không thể kìm nén hơn nữa , sự tức giận của đã lên đến
đỉnh điểm . Chỉ vì cô , người con gái anh yêu …..
PhongNhất Thiên và Lôi Lạc Kình đành phải đi ra ngoài , quản gia
cũng đành đi theo . Họ nghĩ bây giờ cách tốt nhất để anh bình tĩnh lại
là để anh một mình , nếu anh nghĩ cách đập tan mọi thứ là cách tốt nhất
đã hạ cơn giận thì họ nên để cho anh làm vậy.
“Lần đầu tiên….tôi thấy cậu ta mất bình tĩnh như vậy .” – Lôi Lạc
Kình nhìn cánh cửa phòng của Dược Thiếu Phàm , tiếng đập phá đồ , tiếng
đổ vỡ vẫn còn vang .
“Phải ! có lẻ cô bé ấy là người duy nhất.” – Phong Nhất Thiên nhếch
miệng cười.”Quản gia , phiền lấy giúp tôi cái loptop trong cốp xe nhé ,
tôi và Lạc Kình sẽ vào phòng “P.A” có chút việc cần làm.” – Anh quay
sang nói với quản gia. Quản gia gật đầu đi ra ngoài. PhongNhất thiên hất mặt về phía Lôi Lạc Kình , hiểu ý , Lôi Lạc Kình bước theo sau.
*Rầm , choang, rầm…..
Tiếng vỡ không ngừng phát ra , căn phòng vốn gọn gàng giờ đây vô
cùng bừa bộn . Bàn , ghế , bình hoa , tài liệu , mảnh thủy tinh đầy ở
dưới sàn . Tiếng rút khí của Dược Thiếu Phàm trở nên rợn người, anh đập
mạnh lên cái bàn làm việc , hét lên “TỬ HÀN….EM ĐANG Ở ĐÂU.” Bàn tay
cứng chắc lật đổ chiếc bàn nặng xuống đất . Dược thiếu Phàm từ từ trượt
xuống , anh dựa lưng vào bức tường , ngước mặt lên cao , đôi mắt anh
nhắm lại , hơi thở ngày một nặng nhọc “Tử Hàn….Tử Hàn….” , đôi môi
khiêu gợi phát ra lien tục cùng một câu nói , cửa phòng đột nhiên mở ,
nghe có tiếng mở cửa , Dược Thiếu Phàm mắt vẫn không mở tức giận lên
tiếng “Biến ra.” .
Đáp lại câu nói của anh là sự im lặng , chỉ có tiếng bước chân đang
từ từ tiến gần anh. Anh đưa mắt nhìn , nhíu mày lại. "Grừ..." - Con bạch hổ đặt xuống chỗ anh ngồi cái khung hình đã bị vỡ nát ,chỉ còn bức hình là thấy rõ. Tiểu hổ đã gặm khung hình lên , đó là bức hình mà anh chụp
lén Từ Tử Hàn trong lễ cưới , vì tức giận nên anh đã lỡ tay làm vỡ. Anh
đưa tay vuốt đầu Tiểu Hổ , mệt mỏi nói "Tiểu Hổ....ta rất nhớ cô ấy."
Bạch hổ giương mắt nhìn anh , chân trước đẩy khung hình gần anh hơn ,
như muốn an ủi anh vậy. Dược Thiếu Phàm cầm khung hình lên , người con
gái ấy rất xinh đẹp. Anh khẽ cười "Tử Hàn....em vẫn ổn chứ ?" - Nói xong bàn tay của anh nắm chặt bức hình , đứng dậy , bỏ lại đống bừa bộn kia , Dược Thiếu Phàm đi đến cuối hành lang tầng 1 . Đẩy cánh cửa ra , rồi
bước vào . Đây là một căn phòng nhìn rất bình thường nhưng đằng sau bức
tranh vẽ to treo trên tường gần cánh cửa , Dược Thiếu Phàm đưa tay kéo
bức tranh lên , ấn vào bức tường ấy , một ánh sáng bao quanh bàn tay của anh ngay sau đó bức tường liền xoay ngang