
là con gái của giám đốc công ty Giản thị - Giản
Tiểu Mạn Từ Tử Hàn cũng chẳng để ý , chỉ cắm cúi ăn.
"Phu nhân." - Chợt một tiếng gọi phát ra từ phía sau của cô . Từ Tử Hàn quay đầu lại . Khi phát hiện ra cô gái ấy liền nở nụ cười thân thiện "Chào chị , thư
kí Tĩnh."
"Hôm nay cô thật sự rất đẹp." - Thư kí Tĩnh vui vẻ nói.
"Hi..cảm ơn . Chị cũng vậy . Hôm nay nhìn ch thật khác ngày thường . Rất xinh đẹp."
"Phu nhân quá khen. Phải rồi , đây là bánh mà chủ tịch nhờ tôi đưa cho cô."
"Vậy sao . Cảm ơn chị."
"Thư ký Tĩnh." - Một tiếng nói phát ra cách đó không xa , Tĩnh Nhược cúi đầu chào cô "Xin phép tôi đi trước." Từ Tử Hàn cũng cúi đầu chào . Sau đó
quay sang thưởng thức cái bánh Kiwi thơm ngon . Tuy rằng anh đang bận
nhưng vẫn quan tâm đến cô , điều này làm cô rất hạnh phúc.
*Bốp.
"Á..." - Một tiếng kêu phát ra.
"Đau quá..." - Từ Tử Hàn ôm đầu nói. Vừa nãy đột nhiên có người đập vào đầu
cô , khiến cho miếng bánh chư kịp bỏ vào miệng đã rơi xuống sàn.
"Nè , sao cô lại đứng trơ trơ ở đó hả." - Giọng nói đanh đá phát ra . "Là
do cô đi mà không nhìn đường mà." - Từ Tử Hàn tức tối nói.Rõ ràng là cô
gái này có lỗi trước vậy mà còn hét toáng lên.
"Gì hả ? Cô..." -
Giản Tiểu Mạn vốn định sẽ chửi Từ Tử Hàn nhưng cặp mắt liếc thấy sợi dây chuyền trên cổ cô cùng chiếc nhẫn liền ngưng lại , tức giận nói "Sợi
dây chuyền này...cô lấy ở đâu ?"
"Ở đâu sao ? Thiếu Phàm tặng tôi ". Từ Tử Hàn nhíu mày trả lời.
"Sao ? " - Sợi dây chuyền do cô thiết kế , chết tiệt , Dược Thiếu Phàm , anh kêu tôi làm nhanh để rồi tặng không cho người khác."Đưa trả lại cho
tôi."
"Sợi dây chuyền này là của tôi mà.
"Của cô ?
huh...Tôi nói cho cô biết , sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn này là do tôi thiết kế , chưa kịp tung ra thị trường , Dược Thiếu Phàm bắt tôi phải
hoàn thành nó trong vòng hai ngày , vậy mà lại đem tặng không cho cô !
Mau trả lại cho tôi."- Giản Tiểu Mạn hừ lạnh . Cô ta rít từng tiếng. Từ
Tử Hàn nhìn cô ta không khỏi kinh ngạc
"Là do cô hợp tác với anh ấy , thì anh ấy có quyền nói cô làm mẫu thử chứ !"
"Im đi , mau đưa sợi dây chuyền đây." - Giản Tiểu Mạn hét lên . Mọi người
trong nhà hàng vì tiếng hét mà quay sang nhìn . Phong Nhất Thiên , Lôi
Lạc Kình , Lương Trịnh Thâm và Dược Thiếu Phàm cũng kinh ngạc quay sang
phía tiếng hét phát ra , chỉ thấy cô đang bị bắt nạt . Dược Thiếu Phàm
vội chạy lại. Giản Tiểu Mạn vốn định đưa tay giật sợi dâây chuyền ,
nhưng rất nhanh , một bàn tay rắn chắc kéo Từ Tử Hàn lùi lại .
"Chậc...là con gái sao lại hung dữ như vậy ?"
Từ Tử Hàn quay đầu lại nhìn. Cô vô cùng kinh ngạc khi thấy người con trai ấy , cô lắp bắp nói "Từ...Từ Chính..."
Từ Chính cúi xuống nhìn cô , vui vẻ nói "Đã lâu không gặp !" . Anh là anh
trai của Từ Tử Hàn , tuy không cùng huyết thống nhưng từ nhỏ hai người
đã xem nhau như anh em ruột. Mười mấy năm nay anh sống bên Anh . Ngay cả tin tức cũng không có , vậy mà bây giờ anh lại ở đây . Anh...đã biết
hết mọi chuyện . Từ Tử Hàn lo lắng nhìn Từ Chính . Cô đang sợ...vô cùng
sợ chính cô sẽ nhận những lời oán trách , mỉa mai của Từ Chính...
. • Từ Chính : 26tuổi Con của Từ gia , từ nhỏ đã ngang bướng cao ngạo ,và hay bốc đồng với Từ Hải Thành nên khi lên 12 đã sang Anh du học và từ
đó sinh sống ở bên Anh . Là tổng giám đốc công ty tài chính CNA. Một
người rất mạo hiểm Nơi ban công của nhà hàng , Từ Tử Hàn đang đứng cúi mặt , đối diện với
Từ Chính . Cô không biết phải làm sao , phải nói gì với anh. Lúc nãy ,
cũng may nhờ có Từ Chính cô mới không bị thương , Dược Thiếu Phàm đã rất tức ciận lúc đó anh như muốn giết chết Giản Tiểu Mạn , cô đã can ngăn
nên anh mới bỏ qua . Đã sai Lôi Lạc Kình lôi cô ta đi...lúc này đây
cô...không dám đối diện với anh.
"Sao vậy ? Em không thấy mỏi cổ sao ? Ngẩng đầu lên đi." - Từ Chính lắc nhẹ ly rượu vang đỏ . Mỉm cười.
"Xin lỗi anh ! Từ Chính...em xin lỗi..."
"Vì chuyện gì ?"
"Vì em...đã làm hại gia đình anh , mẹ chết rồi...ba...cũng mất
tích...Nếu...không phải vì em...mọi chuyện...sẽ không như vậy." - Hai
dòng nước ấm chảy dài trên khuôn mặt nhỏ bé . Cô siết chặt chiếc váy. Từ Chính dựa người vào lan can , đôi mắt anh rũ xuống. "Không phải lỗi của em..."
Cô ngước mặt lên , anh mỉm cười , đưa tay xoa đầu cô "Nếu có trách thì hãy trách ông ấy vì quá tham lam."
"Anh..."
"Mọi chuyện ở Đài Bắc anh đều biết rõ , ông ấy ép hôn em , bắt cóc . Đánh
đập em...anh đều biết . Không phải lỗi của em. Tiểu Hàn , anh thấy em có thể vui vẻ mà sống hạnh phúc cùng với Thiếu Phàm là được."
"Anh...anh không trách em sao ?"
"Có chứ ! Trách em , vì đã đau buồn vì những truyện đã qua."
Từ Tử Hàn ôm chầm lấy anh , cô khóc nức nở , anh không giận cô , không
trách cô . Trong lòng Từ Tử Hàn đã nhẹ hẳn đi . Từ Chính khẽ cười , anh
xoa đầu cô "Được rồi , ở ngoài này lạnh lắm . Vào trong thôi."
"Vâng." - Từ Tử Hàn tươi tắn nói. "Anh à , Thiếu Phàm gửi thiệp mời cho anh sao ?"
"Phải , cậu ta nói muốn anh đến dự , nhân tiện nói chuyện với em , để em không thấy bứt rứt trong lòng nữa."
"Anh...quen biết anh ấy sao ?"
"Không