XtGem Forum catalog
Báu Vật Của Đời

Báu Vật Của Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327210

Bình chọn: 8.00/10/721 lượt.

tưởng cái thằng con lai như anh! Mẹ anh nói với tôi: Chị Cả này, thằng con trai tôi chỉ mỗi lần với cái xác chết ấy, ngoài ra, nó chưa hề chung đụng với người đàn bà nào, tôi đã dò ra căn bệnh của nó. Tôi nói, bác ơi, bác đừng nói nữa, khoản ấy thì cháu rất thạo, bác hãy giao cậu con trai của bác cho cháu. Anh ấy là một cục nước mũi thì cháu cũng luyện thành cục thép!

Mụ Kim phanh áo ngủ một cách khêu gợi, bên trong không một mảnh vải che thân, trắng như tuyết, đen như mun. Kim Đồng mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, ngồi bệt trên thảm, người mềm nhũn.

Mụ Kim cười khanh khách, nói:

- Sợ hả? Con nuôi ơi, đừng sợ, trên cơ thể người phụ nữ, quí nhất là cặp vú, nhưng còn có cái quí hơn. Hấp tấp không ăn được đậu phụ nóng, đứng lên, tôi sẽ bày cho anh!

Mụ lôi Kim Đồng vào buồng ngủ của mụ như lôi một con chó chết. Trên tường xanh đỏ lòe loẹt, phía gần cửa sổ kê một chiếc giường rộng, phía trước trải tấm thảm len dày. Mụ lột sạch quần áo trên người anh như đối với một đứa trẻ ngang bướng. Cửa sổ rất sáng, dưới sân người đi lại không ngớt, Kim Đồng bắt chước Hàn Chim, hai tay ôm bẹn, ngồi xổm dưới đất, qua tấm gương lớn chiếm hết chiều cao của bức tường, anh nhìn thấy thân thể mình trắng lốp, xấu xa quá, tởm lợm quá? Mụ Kim cười rũ ra, tiếng cười sao mà trẻ trung, sao mà phóng đãng, bay lượn trong sân như cánh chim bồ câu. Mụ vừa cười vừa nói:

- Trời đất quỉ thần ơi, anh học đâu môn võ ấy thế! Con ơi, ta không phải hổ dữ, không cắn được con đâu? Mụ đá anh một cái, nói:

- Đứng dậy, đi tắm đi!

Kim Đồng đi vào toa-lét kề bên phòng ngủ. Mụ Kim bật đèn, chỉ vào chiếc bồn tắm bằng nhựa cứng màu phấn hồng, đèn treo chao thủy tinh, gạch men hoa gắn trên tường, xí bệt màu cà phê của ý, bình đun nước Nhật, nói:

- Đều mua theo dạng phế liệu. Người trấn Đại Lan quá nửa là kẻ cắp! Nay mới lắp ráp tạm, chưa có hệ thống cung cấp nước nóng. Nước nóng vẫn phải đun lấy. Mụ chỉ bốn cái bình đun nước to tướng chạy bằng điện, nói:

- Một ngày hai mươi bốn tiếng thì mười hai tiếng tôi ngâm trong nước nóng, nửa cuộc đời trước chưa tắm, nửa cuối đời sau phải tắm bù. Anh còn khổ hơn tôi. ở nông trường lao cải làm gì làm gì có nước nóng để tắm! Mụ Kim vừa nói vừa mở cả bốn cái vòi, nướng nóng vừa phải chảy như xối, hơi nước lập tức tỏa mù mịt. Mụ đẩy anh vào trong bồn, nước nóng trào lên người, anh hét toáng lên rồi nhảy ra. Mụ Kim lại đẩy anh vào, nói:

- Gắng lên một tí, chỉ vài phút là quen thôi! Anh cắn răng chịu đựng, cảm thấy máu như dồn cả lên đầu, da như bị kim châm, không ra đau cũng chẳng ra tê, một cảm giác nửa buồn nửa vui. Người anh mềm ra như một tảng đất sét, nằm dài trong bồn, những tia nước bắn thẳng vào người, mà anh chẳng cảm nhận được gì cả, coi như không liên quan đến mình. Anh trông thấy qua làn hơi nước, mụ Kim tụt vội bộ quần áo tắm, tuồn người vào trong bồn, trắng hếu như con lợn cạo. Thân hình mềm mại của mụ đè lên người anh: Trong hơi nước có mùi thơm. Mụ cầm miếng xà phòng thơm xoa khắp các ngõ ngách trên người anh, đầu mặt, bọt nổi lềnh bềnh, anh chống chế lấy lệ rồi mặc cho mụ kỳ có, khi bầu vú của mụ tì trên vai anh, anh sung sướng suýt ngất xỉu. Hai người lục sục trong đám bọt nước xà phòng, từng lớp ghét bẩn trên người anh tả ra, những chấy bẩn bám trên râu tóc được gội sạch. Nhưng anh không ôm chầm lấy mụ như những người đàn ông khác, anh chỉ không chống lại khi mụ sờ nắn anh.

Mụ quẳng bộ quần áo của nông trường lao cải mà anh đang mặc ra ngoài cửa sổ, mặc cho anh bộ quần áo lót sạch, bên ngoài là bộ âu phục rõ ràng đã chuẩn bị sẵn, thắt ca vát có kẹp bằng vàng. Mụ chải đầu, sửa râu ria cho anh, tóc thì chải bằng sáp Nam Hàn, râu ria thì xịt nước hoa Cô-lô-nhơ, xong xuôi mụ lôi anh đến trước tủ gương: Một trang tu mi nam tử kết hợp với vẻ đẹp giữa đông và tây, thân hình cao lớn, dáng vẻ uy nghi đứng trong gương nhìn anh. Mụ Kim tỏ vẻ thán phục:

- Con thân yêu, đúng là một minh tinh màn bạc!

Anh đỏ mặt, vội quay đi, quả thật anh cũng ngưỡng mộ hình ảnh của mình. Còn đâu thằng nhỏ Kim Đồng ăn vụng trúng gà của nông trường Thuồng Luồng? Còn đâu thằng Kim Đồng chăn dê ở nông trường lao động cải tạo?

Mụ Kim ấn anh ngồi xuống xô pha, đưa cho anh một điếu thuốc nhưng anh xua tay từ chối, rót cho anh một chén nước, anh vội vàng đỡ lấy. Mụ Kim ngồi trên chồng chăn ở đầu giường, chân dạng ra một cách dạn dĩ, kẹp mỏ áo tắm giữa hai đùi, mụ rít thuốc thành thạo, nhả ra từng vòng tròn khói xâu vào nhau. Khi son phấn đã rửa sạch thì những nếp nhăn lộ ra, những vết thâm lấm tấm trên mặt do dùng mỹ phẩm kém phẩm chất. Khói thuốc khiến mụ lim dim mắt, những nếp nhăn quanh mắt càng nhiều hơn.

- Anh là người đàn ông thật thà nhất mà tôi gặp - Mụ nheo mắt nói - Có lẽ tôi đã già lắm rồi phải không?

Anh chịu không thấu những tia mắt như xuyên vào da thịt, vội cúi xuống, hai bàn tay đặt trên đầu gối, nói:

- Không, không, chị chưa già, cũng không xấu, chị là người đàn bà tốt nhất trên đời!...

- Tôi cứ tưởng mẹ anh nói giỡn - Mụ tỏ ra xúc động thật sự - không ngờ lại là thật!

Mụ dụi thuốc vào gạt bàn, xoay người ngồ