
lại không vui!
Chị Kim nói:
- Anh ta chỉ cần có rượu, ngoài ra không cần gì hết! Bác ơi, thời gian này cháu bận, mỗi ngày chỉ đến được một lần, những lúc vắng cháu, bác nấu chút gì loang loãng cho anh ấy ăn!
Được Kim-Một-Vú chăm sóc, sức khỏe Kim Đồng hồi phục rất nhanh. Như rắn lột xác, lớp da cũ của anh tróc hết, một lớp da mới mọc ra, hồng hào và trẻ trung. Liên tiếp trong hai tháng anh không ăn một hạt cơm, hoàn toàn sống bằng sữa của Kim-Một-Vú, mặc dù anh luôn trong tình trạng thèm ăn. Cứ nghĩ đến phải ăn lương thục là mặt mày anh tối sầm và dạ dày quặn lên từng cơn. Mẹ vừa thở phào mừng anh qua khỏi căn bệnh chết người, nay lại bắt đầu lo. Mỗi buổi chiều, anh lại ra chỗ bức tường bằng ve chai rên rỉ trong gió, ngóng về phía con đường mòn mà đầu đằng kia là thành phố mới trỗi dậy, sốt ruột như con mong mẹ về chợ, như tình nhân trong buổi hẹn hò, đến là khổ!
Một bận, anh đợi từ sáng sớm đến tối mịt vẫn không thấy bóng dáng chị Kim. Chân mỏi nhừ, mắt nhòa đi, anh ngồi xuống tựa lưng vào bức tường ve chai. Làn gió tây bắc nhè nhẹ thổi vào các miệng chai to nhỏ khác nhau phát ra bản nhạc não nùng, sự tuyệt vọng đè chặt trái tim, anh bất giác trào nước mắt. Mẹ chống gậy đứng trong sương chiều dày đặc, nhìn anh bằng ánh mắt khinh miệt. Mẹ không nói gì, chỉ đứng nhìn một lúc rồi gõ đầu gậy xuống đất thật mạnh đi vào nhà.
Sáng hôm sau, Kim Đồng kiếm một chiếc liềm, một cái sọt, đi ra chỗ con mương. Trong bữa ăn sáng, anh nhắm mắt nhắm mũi gần như nuốt chửng hai củ khoai luộc bây giờ bụng anh nhâm nhẩm đau, cổ họng có mùi chưa. Anh cố giữ cho khỏi nôn, hít thật mạnh mùi cỏ bạc hà. Anh nhớ ra hợp tác xã cung tiêu thu mua cỏ bạc hà. Anh bán cỏ bạc hà cho họ không chỉ kiếm thêm vài đồng chi dùng, mà còn để quên đi mềm si mê bầu sữa của Kim-Một-Vú. Bạc hà mọc từ ta luy xuống tận lòng mương, bầu không khí mát mẻ khiến anh khoan khoái, mắt hình như nhìn rõ hơn. Anh cố ý hít thở thật sâu để mùi bạc hà tràn đầy hai lá phổi, rồi bắt đầu cắt. Mười lăm năm ở nông trường lao cải, anh nắm được kỹ thuật cắt cỏ, vì vậy chỉ một thoáng từng đám cây bạc hà đổ rạp xếp hàng sau lưng anh.
Anh phát hiện một cái hang to bằng miệng bát bên bờ mương. Thoạt đầu, anh giật thót, nhưng ngay sau đó anh mừng quýnh lên, đoán rằng đây là hang thỏ. Anh rất muốn bắt được một con thỏ để bồi dưỡng cho mẹ. Anh luồn cán liềm vào nghe thấy có tiếng lục cục thì biết rằng trong hang có thỏ. Thế là anh kề lưỡi liềm vào miệng hang. Con thỏ từ từ ló đầu lên, những sợi ria rất dài ngọ nguậy.
Anh giật một cái nhưng con thỏ đã kịp thụt xuống, anh lia hụt. Khi con thỏ ló đầu lên lần thứ hai, anh cảm thấy lưỡi liềm bập sâu vào đầu nó. Anh giật mạnh, con thỏ văng ra dưới chân, máu me đầm đìa, mũi liềm cắm sâu vào một bên mắt. Một cảm giác ớn lạnh rung chuyển toàn thân, anh quẳng cái liềm trên bờ mương, nháo nhác nhìn quanh tìm người cầu cứu, chẳng khác đứa trẻ khi gặp tai họa.
Mẹ đứng sau lưng anh đã từ lâu, cất giọng run run của người già, hỏi:
- Kim Đồng, con làm gì đấy?
- Mẹ... - Anh đau khổ nói - Con đã giết một con thỏ?... Nó đáng thương quá, con rất hối hận, tại sao con lại giết nó kia chứ?
Mẹ với một thái độ nghiêm khắc chưa bao giờ thấy, nói:
- Kim Đồng, thấm thoắt, con đã bốn mươi hai tuổi rồi, vậy mà con vẫn lẵng nhẵng như trẻ con. Mấy hôm trước mẹ chưa nói, hôm nay thì mẹ phải nói. Mẹ không thể bên con suốt đời. Mẹ chết rồi thì con phải tự lập, lo cho cuộc sống của mình. Cứ mãi thế này sao được hở con?
Kim Đồng rùng mình, lấy đất lau máu thỏ trên bàn tay. Mặt nóng bùng, anh khó chịu về những lời phê bình của mẹ.
Anh cất giọng ai oán, nói:
- Con thì làm nổi chuyện gì hả mẹ?
- Con ơi, con nghe đây. Bây giờ, như một người đàn ông thực thụ, con xách con thỏ này xuống sông Mực, lột da mổ bụng nó ra, rửa ráy cho sạch rồi nấu chín mời mẹ con ăn. Nửa năm nay mẹ con chưa được miếng thịt nào vào miệng! Khi lột da mổ thịt, có thể con cảm thấy ghê tay cho thế là tàn nhẫn, nhưng một con người trưởng thành như con mà còn bú tí thì có tàn nhẫn không? Con phải biết, sữa là máu của người phụ nữ, việc con làm còn tàn nhẫn gấp trăm lần giết một con thỏ! Nghĩ như vậy, con mới dám làm thịt con thỏ, con mới cảm thấy sung sướng! Người đi săn bắn hạ con mồi, anh ta không buồn vì đã giết một sinh mạng, anh ta vui mừng vì anh ta hiểu rằng tất cả chim chóc thú vật trên đời đều do Chúa sáng tạo cho con người dùng, còn người là chủ của muôn vật, con người là thiêng liêng so với loài vật!
Kim Đồng gật đầu, trong lòng như cất được gánh nặng. Trái tim bất định của anh như quả bầu nổi trên mặt nước, nay đã có chỗ dựa dẫm, bấu víu.
Mẹ hỏi tiếp:
- Cô Kim vì sao không đến nữa, con có biết không?
Kim Đồng nhìn mẹ nói: - Phải chăng mẹ...
- Đúng - Mẹ nói - Chính mẹ đi tìm cô ấy. Mẹ không thể giương mắt mà nhìn cô ấy hủy hoại con trai của mẹ!
- Mẹ... sao mẹ lại làm như vậy!...
Mẹ không thèm để ý những lời trách móc của anh, nói tiếp:
- Này cô, nếu cô thất tình yêu con trai tôi, cô có thể ngủ với nó, nhưng tôi không cho phép cô tiếp tục cho nó bú sữa của cô!
- Chí