Teya Salat
Báu Vật Của Đời

Báu Vật Của Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327154

Bình chọn: 7.00/10/715 lượt.

Trong tiếng rung ầm ầm của máy trộn bê tông, trong làn khói đen kịt cay xé mũi của nhựa đường đun chảy, Kim Đồng lách qua những nhân viên đo đạc và từng tốp công nhân xây dựng tay cầm bia chai, mặt đỏ dừ vì hơi men, cuối cùng ra khỏi cái thôn đã biến thành công trường, bước lên con đường rải nhựa thông với chiếc cầu đá trên sông Mục.

Khi anh vượt qua cây cầu nhỏ trên sông Mục, trèo qua con đê ở bờ nam, trông thấy ngọn tháp bảy tầng uy nghi xây bằng gạch, thì trời đã hoàng hôn. Ráng chiều nhuộm đỏ thân tháp, những bụi cỏ khô trên kẽ nứt đỏ rục như ngọn lửa. Một đàn bồ câu lượn vòng quanh đỉnh tháp. Một sợi khói trắng đơn độc tỏa trên mái nhà tranh dưới chân tháp. Cánh đồng im lìm, tiếng máy từ công trường vọng lại càng rõ. Ôi sao mà trống trải, trống trải ghê gớm, Kim Đồng cảm thấy đầu như bị rỗng, dòng nước mắt mặn chát chảy vào miệng anh.

Anh cố nén trống ngực cứ dội lên từng đợt, nhằm hướng cây tháp buộc tới. Từ rất xa, anh đã trông thấy một bà già tóc bạc phơ, chống cây gậy làm bằng cán ô hỏng, đứng trước ngọn tháp nhìn về phía anh. Anh cảm thấy đôi chân gần như không bước đi được nữa, nước mắt thì cứ thế mà chảy dài trên má. Giống như cỏ khô trên tháp, mái tóc bạc trên đầu mẹ thoắt cái trở thành những ngọn lửa. Anh kêu lên một tiếng tắc nghẹn rồi nhào tới trước mặt mẹ, quì xuống úp mặt trên đầu gối xương xẩu của mẹ, cảm thấy như chìm trong vục nước sâu, tất cả những âm thanh, màu sắc, những bóng hình đều không còn tồn tại, mà chỉ còn mùi vị của sữa dâng lên mãnh liệt, dâng lên từ chiều sâu của ký ức, chiếm cứ toàn bộ cảm giác của anh.

Sau khi trở về nhà, Kim Đồng bị một trận ốm thập tử nhất sinh. Đầu tiên là chân tay rời rã, các khớp đau buốt, sau đó là miệng nôn trôn tháo, toàn một thứ bầy nhầy như ruột cá, thối nồng nặc.

Mẹ tiêu hết số tiền dành dụm trong mười mấy năm nhặt phế liệu ve chai, mời hầu hết các thầy thuốc vùng Cao Mật, nào là tiêm, nào là thuốc gói, nhưng bệnh không hề thuyên giảm. Một hôm, giữa tháng Tám, Kim Đồng cầm tay mẹ nói:

- Mẹ ơi, cả đời con đã làm khổ mẹ, bây giờ thì tốt rồi, con sắp chết rồi, mẹ chịu tội thế là đủ rồi!...

Bà Lỗ nắm chặt tay con trai, nói to:

- Kim Đồng, không được nói gở! Con đâu đã già! Mẹ đã hỏng mất một mắt mà vẫn còn nhìn thấy những ngày sung sướng sắp tới, ánh nắng chan hòa, hoa thơm sực nức! Phải vượt lên con ạ! Bà nói cứng như vậy, nhưng nước mắt thì rơi thánh thót xuống bàn tay gầy guộc to bè của con.

- Mẹ, chỉ nói hay nói tốt cũng không ích gì! - Kim Đồng nói - Vừa nãy con gặp lại cô ấy. Cô ấy dùng lá cao dán lên vết đạn ở thái dương, tay cầm tờ giấy hồng điều ghi tên cô ấy và tên con, nói rằng đã làm xong giấy đăng ký kết hôn đợi con cùng đi là xong

- Con gái ơi! - Mẹ nước mắt lưng tròng, ngẩng mặt lên trời khấn vái - Con chết thê thảm quá, mẹ biết! Từ lâu mẹ đã coi con như con đẻ của mẹ. Vì con mà Kim Đồng đi tù mười lăm năm. Con ơi, nó không nợ nần gì con nữa, con hãy mở đức hiếu sinh mà tha cho nó để bà già góa bụa này có chỗ nương tựa. Con ơi, con là người thấu tình đạt lý người xưa đã nói, sống chết chia hai ngả, ai đi đường của người ấy, con hãy tha cho nó con ơi, bà già mù này xin con!...

Trong khi mẹ khấn vái, Kim Đồng qua cửa sổ trông thấy thân hình lõa thể của Long Thanh Bình, cặp vú thép phủ đầy gỉ xanh. Cô ta dạng chân một cách lẳng lơ, chỗ bẹn mọc đầy những cây nấm màu trắng, nhìn kỹ thì lại không phải là nấm, mà là một lũ trẻ con ôm nhau, những vật tròn tròn nhẵn nhụi tưởng là mũ nấm, chính là đầu trẻ con. Đầu tuy nhỏ xíu, nhưng các giác quan đầy đủ tóc vàng mềm mại, mũi cao mắt xanh, vành tai mỏng tròn trĩnh, giống vỏ đậu tróc ra sau khi ngâm nước.

Bọn trẻ đồng thanh gọi anh, tiếng nhỏ nhưng nghe rất rõ: Cha ơi cha, cha ơi! Anh hốt hoảng nhắm tịt mắt. Bọn trẻ ùa ra, chạy lung tung khắp giường, cuối cùng tất cả trèo lên người anh, lên mặt anh, đứa kéo tai, đứa béo mũi, đứa lộn mi mắt anh ra. Chúng vừa nghịch ngợm vừa gọi tên anh. Mặc dù mắt nhắm nhưng anh vẫn trông thấy rất rõ Long Thanh Bình đang lấy giấy ráp đánh gỉ trên vú, lớp gỉ làm rách cả giấy nhám, tiếng cọ xát nghe rợn người, bụi gỉ rơi đầy trên đùi cô, hai núm vú, cả hai bầu vú chuyển sang màu trắng ngà cô nhìn anh bằng cặp mắt buồn rầu, trách móc, tay vẫn đánh gỉ hên tục. Dần dà, cặp vú sáng bóng như chi tiết kim loại mới tiện xong, phản quang lấp lánh. ánh sáng tập trung ở hai núm vú rọi thẳng vào tim Kim Đồng. Anh kêu lên một tiếng rồi ngất đi.

Khi tỉnh lại, anh trông thấy một cây nến đang cháy trên bậu cửa sổ, trên tường còn treo cây đèn dầu. Trong ánh sáng leo lét, anh nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của Hàn Vẹt từ từ cúi xuống:

- Cậu ơi cậu, sao cậu đến nông nỗi này?

Tiếng nói của Hàn Vẹt như từ nơi xa vọng tới. Anh định nói câu gì đó nhưng môi cứng nhắc, không cử động được. Hơi chói mắt vì ngọn nến, anh mệt mỏi nhắm mắt lại.

- Cháu đảm bảo là cậu không thể chết được - Hàn Vẹt nói - Gần đây cháu có nghiên cứu sách xem tướng, cậu là có tướng đại phú đại quí, sống lâu trăm tuổi!

Mẹ nói:

- Vẹt này, cả đời ngoại chưa cầu xin ai, giờ thì phải nhờ cháu giúp!

-