Disneyland 1972 Love the old s
Báu Vật Của Đời

Báu Vật Của Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327170

Bình chọn: 8.00/10/717 lượt.

Kìa ngoại, ngoại nói vậy có khác gì chửi cháu?

- Hàn Vẹt này, cháu quen nhiều, kiếm cái xe đưa cậu lên bệnh viện đi!

- Ngoại, chẳng cần đi đâu hết, ta ở đây là cấp địa khu * (* Đơn vị hành chính, dưới tỉnh trên huyện), bác sĩ ở đây còn giỏi hơn bác sĩ của bệnh viện huyện. Bác sĩ Lãnh đã khám thì không cần đi đâu nữa. Bác sĩ Lãnh là cao thủ của bệnh viện Hiệp Hòa, từng xuất dương ăn cơm Tây, ông ấy bảo không chữa được là không chữa được?

Mẹ thất vọng, nói:

- Vẹt này, đừng có ở đấy mà bẻm mép nữa! Về nhà đi kẻo muộn, vợ cháu lại cho cháu một trận.

- Thế nào cũng có ngày cháu thoát khỏi gông xiềng, ngoại cứ đợi mà xem! Chỗ này hai mươi đồng, ngoại cầm lấy xem cậu thích ăn gì thì mua cho cậu!

- Cháu cầm lấy tiền!- Kim Đồng nghe mẹ nói: - Về đi, cậu mày không muốn ăn gì cả?

- Cậu không ăn thì còn ngoại. Ngoại vất vả nuôi cháu khôn lớn. Hồi đó, về chính trị thì bị chèn ép, về kinh tế thì không một xu dính túi, cậu bị bắt đi rồi, ngoại cõng cháu đi ăn mày, đi khắp một vạn tám nghìn hộ vùng Cao Mật. Cứ nghĩ đến chuyện đó là cháu lại đau xé ruột, nước mắt đầm đìa? Chúng ta khi đó là phó thường dân, nếu không, đời nào cháu lại lấy con vợ chết tiệt ấy, phải không ngoại? Có điều, cuộc sống tội nợ sẽ qua đi rất nhanh. Đơn xin vay vốn xây dựng Trung tâm nuôi chim Phương Đông của cháu đã được thị trưởng ký duyệt. Ngoại ơi, chuyện này là xong, may mà có cô em Lỗ Thắng Lợi, cô ấy bây giờ hơi bị nể đấy, là Giám đốc Ngân hàng Công thương thành phố Đại Lan, tuổi trẻ năng động, nói một là một hai là hai, chắc như đinh đóng cột. ừ nhỉ, sao cháu quên bẵng cô ta nhỉ? Ngoại đùng lo, để cháu đi tìm cô ấy. Bệnh của cậu, cô ấy không giúp thì ai giúp? Cô ấy là cháu, lại được ngoại nuôi nấng từ nhỏ. Để cháu đi tìm cô ấy. Cô ấy sống trên tài mọi người? Đi đâu thì ngồi xe con, ăn uống thì, hai chân là chim câu, bốn chân là ba ba, tám chân là cua bể, mình cong là tôm, gai mọc đầy mình là hải sâm, có nọc độc là rết rừng, không nọc độc là trứng cá sấu. Thịt gà thịt vịt, thịt chó thịt heo đã bị cô ấy loại bỏ từ lâu. Cổ đeo dây chuyền vàng, nói bậy một tí, to như xích chó; ngón tay đeo nhẫn bạch kim gắn hạt xoàn, cổ tay đeo vòng ngọc, mắt đeo kính gọng vàng, mặc thời trang Pari, xịt nước hoa Pari, cái nước hoa ấy đã ngửi một lần thì suốt đời không thể quên...

- Vẹt, cầm lấy tiền? Đi đi! - Mẹ cắt ngang lời Hàn Vẹt, nói - Cháu cũng không cần đi tìm nó. Nhà Thượng Quan không có cái diễm phúc là thân thích của con người cao quí đó!

- Ngoại ơi, như vậy là ngoại không đúng rồi! - Hàn Vẹt nói - Cháu dùng xe loại xoàng cũng có thể đưa cậu đến bệnh viện, nhưng ngoại nên biết, thời buổi bây giờ, mọi chuyện đều ở mối quan hệ, người bệnh cháu đưa vào so với ngươi bệnh cô ấy đưa vào, khác nhau nhiều lắm!

- Ngày xưa cũng vậy thôi - mẹ nói - Chuyện chạy chữa của cậu mày đành vậy thôi, sống chết có số, số nó không chết, gì thì gì cũng sống; nếu mệnh yểu thì Hoa Đà, Biển Thước sống lại cũng không cứu nổi nó. Cháu đi đi, đừng làm ngoại rầu ruột?

Hàn Vẹt còn định lải nhải nữa, mẹ tông đầu gậy xuống đất, nói:

- Vẹt này, cháu làm ơn cầm lấy tiền, đi ngay cho ngoại nhờ!

Hàn Vẹt đi rồi, Kim Đồng mơ màng nghe thấy tiếng mẹ gào khóc. Gió đêm xào xạc trong những bụi cỏ trên tháp. Sau đó anh nghe thấy mẹ lịch kịch nhóm lửa, rồi lát sau, mùi thuốc bắc xộc vào mũi. Anh cảm thấy trong đầu có một khe hở, mùi thuốc lọt vào khe hở đó như sợi chỉ. Ôi, đó chính là mùi thơm của cỏ tranh, mùi hắc của ngải cứu, mùi chua của lá cây-sống-đời, mùi mặn của bồ công anh, còn mùi cay thì hình như là của cây thương nhĩ, mùi biển sức, mùi bán hạ, mùi vỏ cây dâu, mùi mẫu đơn bì và mùi hạt đào bao tử....

Mẹ hái gần như toàn bộ những cây làm thuốc có ở vùng Cao Mật, cho tất cả vào nồi mà sắc. Cái mùi hỗn hợp ấy len lỏi như con thủy long tẩy rửa những cặn bã bám trong đầu anh, dòng suy nghĩ của anh dần dần hé mở. Anh nghĩ tới cánh đồng bên ngoài cửa sổ phủ một lớp dày cỏ xanh, tô điểm bằng hằng hà sa số những bông hoa dại và những con tiên hạc đi lại khoan thai trong đầm lầy. Một bụi hoa cúc vàng dụ dỗ những con ong mật chân dính đầy phấn hoa, bay tới. Anh nghe thấy tiếng thở trầm trầm của đất và tiếng rơi của hạt tách ra từ những quả chín.

Mẹ bê chậu nước thuốc, lau chùi cơ thể anh bằng một nắm bông. Anh ngượng. Mẹ nói:

- Con ơi, con có sống đến một nghìn tuổi thì vẫn là con của mẹ!...

Mẹ lau ngươi anh khắp lượt, ngay cả chỗ bẹn cũng cọ rửa sạch sẽ. Gió đêm lùa vào phòng, mùi thảo được càng đượm. Anh cảm thấy chưa bao giờ khoan khoái đến thế, sạch sẽ đến thế! Lúc này anh nghe thấy những tiếng u u như núc nở, như than vãn phát ra từ bức tường vỏ chai, có đến mấy vạn chiếc, phía sau nhà. Những âm thanh trầm bổng, biến ảo khôn lường ấy khiến anh chảy nước mắt. Anh nghĩ tới tổ tiên khi mới đứng thẳng làm người dùng gậy gộc tấn công thú dữ mà trong lòng trào lên niềm cảm phục. Anh nghĩ tới bầu trời đầy sao bên ngoài, những tinh cầu quay quanh ban thân và bay theo quĩ đạo dể hình thành những xoáy ốc sáng rực, không biết đâu là tận cùng trên bầu trời. Anh nghe thấy tiếng vận hành kh