
y như có cỗ xe chạy hết tốc lực, chị nhìn bầu trời đang chuyển dần sang màu hoa hồng. Trăm mối tơ vò, đầm đìa nước mắt! Chị khóc nức nở, rơi bao nhiêu là nước mắt và cảm thấy trong lòng nguôi ngoai đôi chút. Chị rất mong Bác-bít trở lại tìm chị, thậm chí đã tưởng tượng ra Bác-bít đang lom khom vạch cây rẽ lá, vỗ tay gọi khẽ tên chị. Nhưng mặt trời đã lên cao ba con sào mà vẫn không trông thấy bóng dáng Bác-bít đâu cả. Một con sâu nho y hệt con hổ vằn nằm chềnh ềnh ở cuống lá, ngẩng cao cái đầu gân guốc đầy góc cạnh, ỉa cứt xanh xuống mặt chị Bảy. Tởm quá, và sợ nữa! Chị nhớ lời dạy của người xưa là dùng bao giờ trồng nho trong sân nhà, vì sâu nho - con sâu béo núc có vằn như vằn hổ nên gọi là Sâu Hổ- hay trêu ghẹo phụ nữ. Người nào bị nó trêu ghẹo sẽ đẻ ra toàn là nho. Thế là chị lại nhớ tới mẹ. Mỗi khi kể về con sâu hổ này, thường là nét mặt cực kỳ nghiêm túc, làm như mẹ tận mắt chứng kiến câu chuyện xảy ra từ đầu đến đuôi. Mẹ kể, có một cô bị sâu hổ tròng ghẹo, bụng to như cái chum, hai sợi râu của nó thò ra ngoài lỗ mũi cô ta. Các chị sợ rúm người lại, ôm lấy nhau thật chặt như đàn chim non trước cơn gió lạnh. Con sâu hổ ngó xuống chị Bảy. Nó cong cái đuôi tẽ làm hai như chục nhảy xuống. Chị nhắm tịt mắt lại cố nhích ra xa. ánh nắng mặt trời bắt đầu hun đốt, mặt đất bốc hơi hầm hập. Chị Bảy mồ hôi đầm đìa, nước trong người thoát ra cùng với mồ hôi. Chị ngạc nhiên vui mừng khi thấy các cảm giác đã được khôi phục. Cuối cùng, chị vịn dây nho đứng lên. Chị Bảy lại bắt đầu tìm kiếm Bác-bít, liên tục bảy ngày bảy đêm, đói thì ăn cỏ dại, khát thì uống nước khe, bất chấp khả năng có thể bị những con sâu tròng ghẹo, chị len lỏi khắp cánh đồng nho, quần áo bị gai cào rách bươm, hai bàn chân tóe máu, trên người đầy những vết muỗi cắn. Chị đã thực sự trở thành người rừng gớm ghiếc! Đến chiều tối ngày thứ tám, chị hoàn toàn tuyệt vọng.
ở bên rìa cánh đồng, chị ngửi thấy mùi thối rữa của xác chết, chị nôn thốc nôn tháo. Phía tây, mặt trời đỏ rục lẩn vào đám mây khổng lồ định đốt cháy đám mây, nhưng lại bị đám mây dìm chết. Không khí ngưng đọng đến nghẹt thở, ruồi muỗi sà vào mặt. Đó là triệu chứng sắp mưa to. Chị Bảy thất thểu đi về phía thôn để trú mưa. Đầu thôn có một ngôi nhà chơ vơ một mình. ánh đèn leo lét khiến lòng chị ấm lại. Rất nhiều chuyện cổ tích đã nảy sinh từ những ngôi nhà như thế này, chuyện ma, chuyên trộm cướp, chuyện hiệp khách. Trong đầu chị đầy ắp những chuyện loại ấy. Chị mong gặp một bà già ngồi quay sợi bên ánh đèn leo lét. Bà cụ tóc trắng như bông, mặt mờ, miệng móm, tay như que củi, cử động chậm chạp, bụng dạ hiền lành. Bà đang đun một nối cháo. Chị Bảy nghĩ vậy, liền nghe thấy tiếng xa quay và ngửi thấy mùi cháo. Chị gõ cửa chứ không chọc thung giấy dán cửa sổ như trong chuyện cổ tích để nhìn trộm vào trong nhà.
Trong nhà đèn tắt phụt. Tiếng cuốc kêu không nghỉ ngoài vạt hướng dương. Chị Bảy lại gõ cửa, một giọng nữ hỏi khẽ:
- Ai đấy?
- Bác ơi, bác làm ơn! - Chị Bảy nài nỉ - Cháu đang lâm nạn!...
Trong nhà vẫn lặng im, chị Bảy kiên nhẫn chờ đợi. Cánh cửa hé mở, một bóng xám ló ra.
Dẫn chị Bảy vào trong nhà là một phụ nữ, chị ta rờ rẫm tìm đá lửa đập cạch cạch, tia lửa bén vào bùi nhùi. Chị thổi cho lửa bùng lên rồi châm vào ngọn đèn dầu. Qua ánh đèn vàng vọt, chị Bảy nhận ra chị ta rất trẻ và khỏe mạnh, da đen giòn. Chị Đen đội khăn chít ngang, mũi giày buộc mẩu vải trắng, đây là dấu hiệu của người vừa chết chồng. Trong lòng chị Bảy bỗng trào lên niềm thương cảm của những ngồi đồng bệnh tương liên, không đợi chị ta hỏi han, chị Bảy đã nước mắt lã chã, quì sụp kể lể:
- Chị ơi, chị hãy thương em, đã bảy ngày nay em chưa có chút gì vào bụng!
Chị Đen kinh ngạc phướn cặp lông mày cong vút, những nét thông cảm còn đọng mãi trên mặt chị y như nhưng gợn sóng trên mặt đầm trước làn gió nhẹ. Chị thêm nước vào nồi, bỏ thêm củi vào lò rồi lấy ra. mấy chiếc quần áo, bảo chị Bảy:
- Đừng ngại bẩn, mặc vào đi! Quần áo chị Bảy đã rách tã như xơ mướp, hở cả da thịt. Khi chị trút bỏ bộ quần áo trên người, mặc dù thương tích đầy mình và bê bết bùn đất, nhưng tấm thân ngà ngọc vẫn hiện ra lồ lộ. Đương nhiên, cái hấp dẫn nhất, khiến người ta hâm mộ và ghen tị nhất vẫn là cặp vú thanh tú của chị Bảy. Chị cảm thấy ngượng trước cái nhìn của chị Đen, nên vội quay đi mặc quần áo vào, bộ quần áo đàn ông, có mùi ẩm mốc. Chị Đen ngồi đun bếp, ánh lửa nhảy nhót trên mặt chị. Chị Bảy cảm thấy trong cặp mắt sâu lắng của người đàn bà da đen nhẻm kia ẩn chứa nhiều điều bí mật.
Vừa ăn bát cháo rau nóng hổi, chị Bảy kể hết, không giấu điều gì, về thân thế và hoàn cảnh của mình. Nước mặt chị rơi xuống bát cháo, khi chị thuật lại bảy ngày bảy đêm liền đạp lên chông gai đi tìm chồng. Người đàn bà kia như cảm động về chuyện của chị. Chị ta rơm rớm nước mắt, hơi thở dồn dập, tay cầm que củi đang cháy vẽ rất nhiều vòng tròn trên mặt đất.
Bên ngoài trời lại đổ mưa, mùi không khí ẩm ướt xộc vào trong nhà. Dầu đã gần cạn, một mùi quái gở lan khắp gian nhà, ngọn lửa tàn trong lò lóe lên lần cuối trước khi tắt hẳn, soi rõ hàm r