
àng trắng nhởn của chị ta. Chị Bảy liền nghĩ tới con hồ ly, chợt có ý nghĩ rằng người đàn bà này là do hồ ly tinh biến thành. Ngôi nhà chơ vơ bên ngoài thôn, một đêm vừa mưa vừa gió, một kẻ hoạn nạn, chính là không khí và hoàn cảnh sản sinh ra hồ ly tinh. Nghĩ vây, chị phát hiện cái mũi của người đàn bà dài ra như bằng cao su, mắt và lông mày nhòe dần đi, trên người mọc đầy lông. Chị Bảy suýt kêu thét lên. Người đàn bà thở dài, nói:
- Khuya rồi, đi ngủ thôi! - Nói rồi chị ta đứng lên, chỉ vào đống rơm ở xó nhà - Cô ngủ tạm một đêm vậy!
Chị Bảy chui vào ổ rơm, cảm thấy sung sướng vô cùng, chăn bông gối đệm cũng không dễ chịu bằng ổ rơm. Rất nhanh, chị đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi chị Bảy tỉnh dậy thì đã thấy người đàn bà ngồi thẫn thờ trên ngưỡng cửa. Chị ta mặc chiếc áo tơi rộng, đầu đội nón lá như những người câu cá bên sông. Chị ta nhìn chị Bảy nở một nụ cười hờ htĩng, hỏi:
- Dậy rồi đấy à? Chị Bảy cảm thấy ngượng vì dậy muộn.
Người đàn bà nói:
- Đi, tôi đưa cô đi xem cái này? Nói rồi chị ta đứng dậy đi luôn, không ngoảnh lại. Chị Bảy rất phân vân nhưng vẫn đi theo người đàn bà. Ra khỏi nhà là cánh đồng, cao lương chính vụ đang phát triển như vũ bão. Người đàn bà bước nhanh, xuyên qua những luống hoa màu rẽ sang cánh đồng nho rồi chui vào một vạt rừng rậm rạp. Đây là khu lăng mộ, cây cối um tùm trên gò cao đây đó là những bông hoa nhỏ màu trắng. Chị Bảy không còn lòng dạ ngắm cảnh, trong lòng thấp thỏm, lại bắt đầu nghi ngờ người đàn bà là con hồ ly tinh, thậm chí còn trông thấy cái đuôi của chị ta đội vạt áo sau lên.
Khi trèo lên đỉnh gò, chị Bảy nhận ra phía trước mặt là biển Bột Hải xanh biếc, những ngọn sóng bạc dồn đuổi nhau chạy vào bờ. Cánh đồng nho tuyệt đẹp liền kề với bãi cát. Biển cả khiến chị Bảy sũng sờ. Chị không nghĩ rằng biển lại là như vậy, nhưng buộc phải thừa nhận biển là như vậy. Không để cho chị suy nghĩ, người đàn bà cắm cúi đi nhanh hơn. Lưng chừng gò có một bụi quán mộc che khuất một cửa han, mùi hôi thối từ trong hang bốc ra. Chị Bảy nghĩ, chắc là hang hồ ly đây rồi. Người đàn bà ra hiệu cho chị chui vào hang. Chị Bảy đánh bạo chui vào.
Bác-bít bị thương đang ẩn trong hang.
Vợ chồng vừa gặp nhau vừa ngạc nhiên vừa mừng, nhưng sau đó kết cục không đẹp chút nào. Đúng lúc vợ chồng Bác-bít đang ôm nhau, người đàn bà đứng phía sau cho nổ liền ba quả lựu đạn, cả ba đều chết.
Cái hang không lớn, người ta lấp nó lại thay vì đắp phần mộ cho ba người.
- Mụ già, mụ đừng cho tôi sợ mụ, tôi đập chết mụ là vì mụ đáng chết. Đòi tôi đã nếm đủ cay đắng của nhà Thượng Quan, tôi chẳng nợ gì mụ. Tôi đốt cho mụ một đinh vàng, mụ đầu thai ở đâu thì đi mà đầu thai, hóa kiếp ở đâu thì đi mà hóa kiếp dừng lang thang ở Cao Mật này làm gì! Tôi nói mụ đã nghe rõ chưa hở mụ già?...
Mẹ quì trước mộ Bà Lã, vừa đốt tiền giấy vừa khấn. Mẹ ra mộ đốt vàng mã cho Bà Lã vì ba đêm liền, mẹ mơ thấy bà đầu đầy máu, đứng trước giuờng. Mẹ vô cùng hoảng sợ nhưng cố nén, lên tiếng trách bà Lã:
- Bà về đây làm gì?
Bà Lã không trả lời, chớp chóp cặp mắt lồi như mắt bướm, thè lưỡi liếm môi, cái lưỡi đỏ chót, rất linh hoạt, không ăn nhập với khuôn mặt đờ đẫn. Mẹ bảo:
- Bà cút đi, cút đi!
Bà nội chậm rãi cúi xuống, giơ cánh tay xanh lè với những móng tay rất dài, vuốt đầu bọn trẻ trên giường. Mẹ hốt hoảng định vùng dậy, nhưng chân tay không thể cử động như bị trói chặt. Kim Đồng bị tiếng la thất thanh của mẹ đánh thức dậy. Anh lay vai mẹ. Mẹ thét lên một tiếng rồi nhổm dậy thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, hồi lâu mới nói:
- Sợ quá! Mẹ nghe thấy tiếng củi nổ lép bép trong lò.
Kim Đồng hỏi:
- Có chuyện gì vậy mẹ? Mẹ im lặng không nói gì Kim Đồng cũng nghe thấy tiếng củi nổ trong lò. Ngọn lửa đốt vàng mã sáng lên trong đêm tối, tàn giấy theo khói bay lên, lên mãi rồi mất hút trong đêm đen. Mẹ lấy que củi cời cho cháy hết, nhưng hình như không thể cháy hết. Mẹ nói cứng để cho đỡ sợ, nhưng sống lưng cứ lạnh toát. Con cú mèo nức nở trên ngọn thông, đôi cánh dày loang trắng trong đêm. Từng đốm lửa lân tinh chập chờn giữa đám cỏ khô ngoài nghĩa trang. Màn đêm và đường chân trời đột nhiên khép lại, thế là lửa lân tinh sáng rực lên, đêm càng tối hơn, thâm nghiêm hơn, những ngôi sao đặc biệt tỏa sáng. Đoàn tầu kéo còi chạy qua, mẹ cảm thấy đất dưới chân rung chuyển hồi lâu. Đoàn tầu làm cho mẹ đỡ sợ ma. Mẹ đứng lên định ra về thì nghe sau lưng có tiếng cười nhạt: Hề hề! Tóc gáy dựng đứng, giọng cười sao mà quen thuộc. Đó chính là tiếng cười nhạt của bà nội đêm đêm vang lên trong ổ rơm ở chỗ cối xay bột! Mẹ quýnh lên, vãi đái ra quần, khuỷu tay tróc cả da, vừa lăn vừa chạy ra khỏi khu mộ. Quang cảnh bà nội bị đập chết hiện rõ mồn một trong đầu mẹ, lâu rồi mà mới như ngày hôm qua.
Khi đó mẹ đang lê đôi chân phù nề quét dọn phân dê ngoài sân, chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh ở gian giữa. Mẹ vút chổi chạy vào, trông thấy bà hai tay ôm eo Ngọc Nữ, còn cái miệng móm thì ngoạm chặt vành tai Ngọc Nữ mà nhai hay là cắn gì đó. Có thể khi đó ánh mắt bà nội đầy vẻ hiền từ. Có thể bà đang hôn cháu gái? Mẹ lật đi lật lại vấn