
- Từ Nghi nói.
"Màu gì?"
"Hồng."
"Ừ." - Chử Điềm vui vẻ vặn vặn eo trên giường, không cẩn thận chạm phải Từ
Nghi, bị anh vội vàng bắt giữ. Cô vòng tay ôm anh, thì thầm - "Nhìn thấy nó anh có thể nhớ đến em."
"..."
Hóa ra là ý này. Từ Nghi muộn màng hiểu ra, sau đó lại bật cười mãi.
Anh cảm giác lần này nghỉ phép về nhà cả người thả lỏng thư thái, đầu óc
cũng không xoay chuyển nhanh như trước. Vì chuyện này mà náo loạn ầm ĩ,
có điều cũng tốt, hai bên đều chẳng ai bị thiệt thòi... Trải qua cuộc giận dỗi tối qua, ngày hôm sau lúc tập quân sự rõ ràng Chử
Điềm có phần yếu đi, tuy nhiên tâm trạng lại tốt vô cùng, nói như Phùng
Kiêu Kiêu là: Vừa nhìn đã biết được đàn ông tưới mát rồi.
Chử Điềm cười tít mắt đáp lại cô:
"Không sai, khí sắc tốt đến mức hoàn toàn chẳng cần trang điểm, tốt đến mức
không cần bạn bè." - Khiến Phùng Kiêu Kiêu giận đến mức suýt nhảy đến
bóp cổ cô.
Hiện tại Chử Điềm hoàn toàn quên phứt chuyện thi
đấu, trong đầu chỉ mong mau mau kết thúc huấn luyện, cô xin lão Lưu nghỉ hai ngày. Cô đã lên kế hoạch làm gì cả rồi. Xem phim, dạo phố, làm đẹp, hơn nữa là đi chung với chồng. Cô phải hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi mới kết hôn.
Có thể do nóng lòng nên hôm nay lúc huấn luyện
đội hình đội ngũ cô có chút tụt lại hẳn so với mọi người, khiến hang ngũ lộn xộn vô cùng. Huấn luyện viên đứng bên cạnh nhìn mà giật giật khóe
môi, chỉ tên phê bình cô. Chử Điềm vội vàng tập trung chú ý, nhún vai,
đi theo hàng ngũ tiến về phía trước.
Sau khi kết thúc những
bài tập cơ bản, huấn luyện viên dẫn cả đội đến sân bắn, bắt đầu huấn
luyện môn bắn súng. Đây là bài tập khiến Chử Điềm cực kỳ nhức đầu, sân
bãi ướt nhẹp, ngày nào cũng lăn lê bò toài ở đây khiến quần áo dấp dính
không thể chịu nổi, hơn nữa cô bắn cũng không tốt. Không riêng gì cô,
những đồng nghiệp nữ khác trong tổ cũng chẳng hơn gì. So ra thì tổ của
những đồng nghiệp nam thuận lợi hơn nhiều.
Bởi vì khác biệt
quá lớn nên bài tập bắn bia chia ra nam nữ huấn luyện riêng, người chịu
trách nhiệm của nhóm Chử Điềm là huấn luyện viên sĩ quan cấp hai, trông
dáng vẻ rất dễ dụ. Nhưng lúc huấn luyện thì không nể tình chút nào, mấy
hôm nay các đồng nghiệp nữ đều kêu than ầm trời.
Sau khi tới
sân tập bắn, các đồng nghiệp nam tập trước, mấy cô nàng trong nhóm Chử
Điềm xếp hang đứng sau chờ. Trời lác đác mưa, từng giọt lất phất, làm
ướt mái tóc, dấp dính trên mặt, Chỉ đừng trong chốc lát, tâm trí của Chử Điềm đã bay tới tận đâu. Lúc cô đang mải nghĩ buổi tối sẽ nầu gì cho Từ Nghi, cánh tay bỗng dung bị ai đó huých một cái.
Là Phùng Kiêu Kiêu.
Chử Điềm nhìn huấn luyện viên đầy cảnh giác, thấy anh ta tập trung chú ý
tới người đang tập bắn trước đó, liền lẳng lặng nhích gần tới chỗ Phùng
Kiêu Kiêu, nghe cô nàng nói:
“Điềm Điềm, cậu nhìn về hướng hai giờ đi, người đứng đó sao trông quen thế nhỉ?”
Nhìn theo hướng Phùng Kiêu Kiêu chỉ, Chử Điềm nhìn thấy một người đàn ông
cao ngất, mặc quần áo mùa hè đang đứng đó. Anh ta nghiêng đầu quan sát
sân tập bắn. Mặc dù khồng thấy mặt anh ta, nhưng người đàn ông này gợi
cho cô cảm giác rất quen thuộc. Chử Điềm híp mắt lại, sau khi nhận ra
người đó là ai, mắt cô bỗng dưng phát sang, quả thật muốn nhảy dựng lên!
Là Từ Nghi! Thảo nào hôm qua anh hỏi cô tập quân sự ở đâu, thì ra đã đợi sẵn ở đây rồi. Nhưng mà anh vào bằng đường nào?
Phùng Kiêu Kiêu hỏi cô với vẻ không dám tin: “Là chồng cậu đó hả?”
Chử Điềm không có tấm trí đâu mà trả lời, bởi vì Từ Nghi đã nhìn về phía
cô. Cô hết sức kích động vẫy tay với anh, chân chất giác nhích về trước
hai bước, còn chưa thấy anh phản ứng gì, bên cạnh đã vang lên tiếng quát lạnh tanh: “Đứng lại!”
Là huấn luyện viên mặt lạnh đó! Bước
chân Chử Điềm khựng lại, thầm nghĩ: Xong rồi, quá đắc ý mà quên bổn phận rồi, quên béng mất bên cạnh còn có một huấn luyện viên!
Quay đầu lại thì thấy Phùng Kiêu Kiêu đang nháy mắt ra hiệu với cô. Chử Điềm hậm hực về hàng, lúng túng gãi đầu rồi lại tiếp tục nhìn Từ Nghi. Cô
phát hiện anh đang nhìn mình, nét cười ẩn hiện. Chử Điềm bực mình bĩu
môi, lại thấy nụ cười của anh càng thêm rõ nét.
Dù biết
cô sẽ nổi cáu nhưng thấy dáng vẻ tủi thân của cô, Từ Nghi quả thật không dằn long nổi. Khẽ cười hai tiếng, chợt có người vỗ lên bả vai anh.
“Ơ, sao cậu lại tới đây?”
Từ Nghi quay đầu lại, trông thấy là người quen cũ thì hai mắt hơi dao động, khóe miệng bất giác nhếch lên:
“Nói thế nào thì đây cũng coi như nhà mẹ đẻ của tôi, sao tôi có thể không đến chứ?”
“Lạ ghê đấy, lâu lắm không gặp cậu rồi.” Anh bạn cũ cười lớn.
Đơn vị chịu trách nhiệm huấn luyện nhân viên mới của công ty Tây Đinh là
nơi công tác của Từ Nghi khi anh vừa mới tốt nghiệp trường quân đội, đại đội cảnh vệ trực thuộc cơ quan tổng bộ của quân khu B. Chỗ này nhàn hạ, hằng năm đều châm trà rót nước, chuyển giấy tờ tài liệu cho lãnh đạo.
Từ Nghi làm việc ở đây hơn nửa năm đã chịu hết nổi, trực tiếp đệ đơn xin thuyên chuyển đến nơi khác, chính là tiểu đoàn trinh sát thuộc sư đoàn
T, tập đoàn quân sự quân khu B.
Sau khi được điều đi, số lần
Từ Nghi trở