XtGem Forum catalog
Bên Nhau Dài Lâu

Bên Nhau Dài Lâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321252

Bình chọn: 10.00/10/125 lượt.

. Một ngày nào đó anh ta sẽ hối hận.”

Cô đau buồn cười nói, “Các cậu đều nói tớ tốt lắm. Thực ra tớ đâu có tốt như vậy, tớ không tốt chút nào, thật sự là đồ vô dụng.”

“Cậu vô dụng chỗ nào! Rõ ràng là cái thằng cặn bã kia không biết quý trọng.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, anh rất hiếm khi nói lời thô tục.

“Đừng nói chính mình như vậy. Vĩnh viễn đừng đánh mất lòng tự tin.”

Những lời này rất quen tai. Cô dường như nhớ lại đêm hôm ấy, ở trong bóng tối anh cũng nói ra câu này.

“Người phụ nữ tự tin là xinh đẹp nhất.” Anh do dự nói ra câu này, khuôn mặt càng đỏ hơn, có lẽ là do bia.

“Có tin tưởng thì nhất định sẽ thắng.” Cô cười nói, nước mắt lăn trên khuôn mặt.

“Bọn mình ăn một bữa no nê, sau đó quên anh ta, được không?”

“Được.”

Tuy nói thế, nhưng ký ức không dễ dàng xóa bỏ. Anh thường xuyên đến tìm cô.

“Cậu có thời gian rảnh không?”

“Ừ, tớ không bận.”

Thế là hai người cùng nhau tản bộ. Mùa đông đến rồi, ánh mặt trời vẫn sáng ngời, nhưng lại không mang theo chút nhiệt độ. Bọn họ tản bộ từ từ không có đích đến, đi qua hẻm nhỏ, công viên, quán bar, cửa hàng, giống như hai con gấu đi lại chậm chạp.

“Lạnh không?”

“Không lạnh.”

“Vào đây đi.” Anh kéo cô vào một cửa tiệm nhỏ. Lúc này đang thịnh hành mũ cầu vồng, là một loại mũ đan bằng len, trên đó đan từng vòng đường sọc đủ màu. Bọn họ đội mũ trên đầu, đứng trước gương. Chiếc gương hẹp dài nên cô đành phải đứng trước người anh.

“Trông đẹp lắm. Tôi thấy hai cô cậu cũng rất xứng đôi!” Chủ tiệm cười nói.

Cô lúng túng, lách người đi qua. Anh không nói gì mà đi thanh toán.

Trên đường đi, cô quay đầu nhìn anh, dưới chiếc mũ là khuôn mặt tuấn tú, cơ thể cường tráng hơn hồi trung học rất nhiều.

Cậu ấy suy nghĩ gì thế? Chẳng lẽ cậu ấy thật sự thích mình? Lúc này gặp phải ánh mắt của anh, cô vội vàng né tránh.

Nhớ lại hành động ngày thường của anh, quả thực anh đối với cô tốt lắm, nhưng chưa bao giờ vượt qua giới hạn bạn bè, cũng chưa bao giờ ám chỉ điều gì. Chắc là không phải đâu, cô suy nghĩ. Bọn họ là bạn tốt, giữa bạn tốt quan tâm lẫn nhau.

Tuy rằng mùa đông rất dài, nhưng mùa xuân sắp đến. Khi thời tiết ấm dần là lúc cô khôi phục lại thần thái như xưa.

“Cậu đừng đắc ý vênh váo.”

“Tớ chính là dây thun, cho dù bị kéo thế nào giày vò ra sao, buông lỏng rồi —— lại khôi phục nguyên hình.”

“Không nhớ anh ta nữa?”

“Nhớ anh ta làm gì —— nữ sinh ưu tú như tớ chẳng lẽ không ai thèm? Hừ!”

Anh cười rộ lên, “Chung Mẫn à ——”

“Gì thế?”

“Cậu nên chuyên tâm học hành, bảng điểm của cậu không tốt lắm.”

“Chẳng lẽ phải giống cậu thi chín mươi mấy điểm ư? Haiz cậu lại nữa rồi —— đi mau đi mau, tớ không chào đón cậu.”

Anh lấy ra một phần tài liệu trong ba lô, “Đây là tài liệu tham khảo của vài trường đại học tại Mỹ, cậu xem thử đi.”

“Tại sao?”

“Những trường này cần điểm TOEFL và bảng điểm đại học, không phải là trường tốt nhất nên yêu cầu cũng không cao. Chỉ cần điểm TOEFL tốt một chút, bảng điểm cũng không quan trọng lắm.”

“Tớ nói với cậu muốn đi du học hồi nào?”

“Vậy cậu muốn làm gì? Tìm việc, thi nghiên cứu sinh, hay là xuất ngoại?”

“Không biết.” Cô thành thật trả lời.

“Giờ đã là học kỳ sau của năm ba. Nếu muốn thi nghiên cứu sinh thì có thể bắt đầu chuẩn bị. Thành tích của cậu, hy vọng thi nghiên cứu sinh không lớn lắm. Hay là cậu muốn tìm việc làm?”

“Tớ —— tớ sẽ suy nghĩ.”

“Năm nay ngành thông tin điện tử cũng dễ tìm việc, chỉ là không bằng hai năm trước. Công việc tốt cần phải có đủ loại văn bằng. Cho nên tớ nghĩ, cậu đừng tìm việc làm trước.”

“Thế ư?” Cô còn chưa bắt đầu suy nghĩ về mấy vấn đề này. Anh đề cập vậy, đột nhiên cảm thấy tốt nghiệp gần trong gang tấc. Cô hơi hoang mang.

“Thi nghiên cứu sinh rất vất vả. Cho nên tớ nghĩ không bằng xuất ngoại đi.”

“Nhà tớ không có điều kiện.”

“Học bổng, làm thêm —— có rất nhiều cách.”

Cô tưởng tượng đến cảnh rửa chén là hoảng sợ. Cô đã đọc rất nhiều bài báo, ban ngày đi học, buổi tối rửa chén đến 12 giờ đêm, quay về ký túc xá còn phải làm luận văn.

“Không đáng sợ như cậu tưởng tượng đâu. Tớ sẽ giúp cậu.” Anh kiên nhẫn khuyên nhủ.

“Tớ sẽ suy nghĩ mà.”

“Cậu hãy mau chóng quyết định. Nếu muốn thi TOEFL, bây giờ sẽ bắt đầu chuẩn bị. Phải điền đơn rồi gửi đi. Tớ đã xin trường rồi, nếu bọn mình ở cùng một thành phố, có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Hả? Cậu ấy đã lo xa như vậy rồi. Dựa vào gì chứ? Cuộc sống của mình vì sao cần cậu ấy lo lắng chu đáo đến thế?

Mẹ cũng gọi điện đến, “Mẫn Mẫn à —— nghe lời, con có thể đi, mẹ còn chưa được qua Mỹ đâu.”

“Nhà chúng ta lấy tiền đâu ra?”

“Có, mẹ và ba con sống nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng dành dụm được một khoản. Tiểu Cô nói còn có học bổng mà ——”

Quả nhiên là cậu ấy! Lại là cậu ấy!!

“Vì sao ba mẹ luôn nghe lời cậu ấy chứ? Cậu ấy mới là con của mẹ sao? Lúc lên đại học cậu ấy nói Bắc Kinh thì đến Bắc Kinh, bây giờ nói xuất ngoại là xuất ngoại ngay.”

“Mẫn Mẫn, con đừng nóng giận. Thằng bé nói có lý mà, phải không? Con hãy bình tĩnh suy nghĩ lại, công việc không dễ tìm, thi nghiên cứu sinh khó vậy. Nếu có thể xuất ngoại thì đi đi ——”

“Mẹ đừng nói nữa.”

“Được, được