Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322112

Bình chọn: 9.00/10/211 lượt.

hiên Khiên là người chúng ta không thể dây vào." Chương Ngọc bình tĩnh nói với thầy: "Chú Cao, điều này không liên quan đến chú. Kể cả chú không nói với cháu, cháu cũng định từ chức." Cậu ấy đột nhiên chỉ tay vào chậu hoa nhài, cười khổ: "Nếu cháu không đi, chắc nó vẫn tiếp tục bị vùi dập."

Ba người trong văn phòng đồng thời "ồ" lên một tiếng. Liễu Địch cất giọng run run: "Thực ra, vì em nên thầy Chương mới quyết định từ chức."

Trong mắt Văn Tuấn vụt qua một tia kinh ngạc, cậu đưa mắt nhìn mọi người, liếm môi rồi kể tiếp: "Ngày hôm sau, cũng chính là sáng thứ bảy, em đến trường từ sớm. Tâm trạng của em rất phức tạp, em không hy vọng thầy Chương từ chức, nhưng không nghĩ ra cách giữ thầy ở lại. Lúc em đẩy cửa văn phòng thầy, em nhìn thấy thầy đang tưới nước cho chậu hoa nhài. Thầy rất tập trung, tựa hồ dồn hết tinh thần vào công việc đó. Em đột nhiên phát hiện, thầy Chương khác hẳn ngày thường. Hôm đó, thầy mặc áo sơmi màu mận, mặc quần jeans màu xanh đậm, thầy còn đeo cặp kính màu nâu trà..."

"A..." Liễu Địch lại kêu lên một tiếng, trái tim cô co rút kịch liệt. Cô mơ hồ lẩm bẩm một câu: "Tại sao thầy lại mặc bộ đồ đó?"

"Đúng vậy, em cũng không hiểu vì sao." Văn Tuấn thật thà trả lời: "Bây giờ đã là cuối thu, trời rất lạnh, thầy chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, làm sao có thể chịu đựng nổi? Tuy nhiên, thầy Chương dường như không để ý đến thời tiết. Sự chú ý của thầy đều tập trung vào chậu hoa nhài. Em không đành lòng quấy rầy thầy. Cho đến khi thầy tưới cây xong và quay đầu, em mới chào một tiếng: "Thầy Chương!"

"Văn Tuấn đến rồi à?" Thầy nói, gương mặt thầy vô cùng bình thản, thậm chí bộc lộ sự dịu dàng hiếm thấy: "Em hãy lại đây, xem cây hoa nhài này thế nào?" Thầy chỉ tay vào chậu hoa nhài trên thành cửa sổ. Hoa nhài đã hồi phục sinh khí, mặc dù cành lá vẫn còn ủ rũ xác xơ. Em nói thật với thầy: "Chắc không có vấn đề gì đâu ạ. Chỉ cần không bị hủy hoại một lần nữa, nó sẽ sinh trưởng rất tốt." Thầy Chương hài lòng gật đầu, đồng thời nói một câu mang hàm ý sâu xa: "Tôi đi rồi, hy vọng nó sẽ không bị vùi dập."

Liễu Địch giật mình, câu nói này bao trùm một màu sắc chẳng lành. Lẽ nào nó ám chỉ điều gì đó?

"Nghe đến từ "đi", viền mắt em cay cay. Em đột nhiên hiểu ra, chúng em đúng là không thể rời xa thầy Chương. Không ai có thể thay thế vị trí của thầy ở trong lòng chúng em. Con người thường là lúc đánh mất, mới biết thứ mình mất đi quý giá biết bao. Em xúc động hét lên: "Thầy Chương, em không muốn xa thầy!" Gương mặt thầy Chương vụt qua một tia cảm động, nhưng thầy nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, thầy nhẹ nhàng nói với em: "Chúng ta chấm điểm nốt số bài văn còn lại!"

"Em và thầy bắt đầu chấm điểm và nhận xét. Em biết, đây là lần cuối cùng em được làm việc với thầy. Cảm giác "cực hình" và "ngồi trên đống lửa" ở trong em trước kia giờ trở thành lưu luyến. Thầy Chương vẫn nghiêm túc lắng nghe và nhận xét mỗi bài văn như thường lệ. Mặc dù đã từ chức, thầy vẫn làm tròn trách nhiệm cuối cùng của một giáo viên. Sau đó, em đọc đến bài văn của Khiên Khiên. Không hiểu tại sao, em đột nhiên chỉ muốn xé nát bài văn đó. Nhưng lần này, cậu ta viết rất hay. Cậu ta viết về vụ hỏa hoạn kinh hoàng xảy ra ở thành phố chúng ta vào buổi tối trước đêm giao thừa năm năm trước..."

"Hả?" Liễu Địch, giáo sư Tô và hiệu trưởng Cao kinh ngạc thốt lên.

"Đúng vậy, Khiên Khiên viết về trận hỏa hoạn đó. Lúc đó, cậu ta đang ăn cơm ở nhà bà nội, nhà bà nội của cậu ta cũng nằm trong khu vực bị bốc cháy. Ông bà nội của cậu ta đã chết cháy trong trận hỏa hoạn đó. Còn cậu ta đứng lên vai một anh, nhảy ra khỏi ô cửa sổ của bức tường nên mới thoát chết. Đáng tiếc là cậu ta vừa nhảy xuống, bức tường đó liền sụp đổ. Sau này, cậu ta không tìm thấy ân nhân cứu mạng. Nhưng cậu ta nói, cậu ta mãi mãi không bao giờ quên đôi mắt sáng ngời của anh ấy trong ánh lửa. Bài văn của Khiên Khiên rất cảm động, đến thầy Chương cũng bị ảnh hưởng. Thầy ngẩng đầu, ngồi thẳng người, dường như nghe rất nhập tâm. Trong quá trình em đọc bài văn, thầy không cắt ngang một lần nào. Sau đó, thầy lần đầu tiên hỏi em tác giả của bài văn. Em do dự một lát mới nói tên Khiên Khiên. Thầy có vẻ hơi kinh ngạc. Trầm mặc một lát, thầy gượng cười rồi cho bài văn 98 điểm, là điểm số cao nhất của lần viết văn này."

"Nói thật, việc làm của thầy Chương khiến em chấn động. Trên thực tế, trong hai ngày đó, thầy Chương làm em chấn động không dưới một lần. Ở thầy có một thứ gì đó thuộc về tinh thần ảnh hưởng sâu sắc đến em lúc nào không hay, khiến em hoàn toàn thay đổi cách nhìn về thầy. Em không thể nói thích thầy, nhưng ít nhất em kính trọng thầy". Văn Tuấn nhìn Liễu Địch chăm chú, rồi cất giọng chân thành: "Liễu Địch, chị nói đúng, thầy Chương không gây tổn hại cho người khác, thầy cũng chẳng có ý trả thù người khác."

"Cám ơn nhận xét của em về thầy." Liễu Địch giật đầu: "Em có thể nói ra câu này, chứng tỏ em đã xứng đáng làm người đại diện của thầy."

Văn Tuấn hơi ngượng ngùng. Cậu nhanh chóng kể tiếp: "Sau khi chấm điểm xong xuôi, em giúp thầy Chương viết đơn xin nghỉ việc. Là


Old school Easter eggs.