XtGem Forum catalog
Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322082

Bình chọn: 8.5.00/10/208 lượt.

uyện cùng thầy chết một cách oanh liệt."

Mọi người đều chấn động bởi câu nói của Liễu Địch. Văn Tuấn là người xông lên trước tiên, cậu nắm tay Liễu Địch: "Liễu Địch, em rất ngưỡng mộ thầy Chương. Có một tình yêu sâu sắc và thánh thiện như vậy, thầy chết cũng không hối tiếc."

Hiệu trưởng Cao nói với Liễu Địch bằng ngữ khí chân thành: "Liễu Địch, em khiến mọi người đều cảm động, khiến chúng tôi cảm thấy bản thân trở nên dung tục và nhỏ bé trước em và Chương Ngọc. Tuy nhiên, em đừng buồn, em tự nguyện cuốn vào bóng tối, Chương Ngọc chưa chắc đã đồng ý để em bị hủy hoại. Vì vậy, em hãy coi vụ tai nạn này là một cách ông trời tác thành tâm nguyện của cậu ấy."

Bờ môi Liễu Địch run run, cô rút khỏi tay Văn Tuấn, cất giọng dịu dàng và kiên quyết: "Em muốn một mình đi dạo quanh sân trường, mọi người đừng đi theo em."

Sân trường vô cùng yên tĩnh. Liễu Địch đón ngọn gió thu, đứng bất động ở đường biên sân thể dục, ngắm nhìn sân thể dục rộng lớn, ngắm nhìn tòa nhà ở phía nam, ngắm nhìn "khu vực nguy hiểm" giữa hai cầu môn. Trong lúc mơ hồ, cô lại cảm nhận thấy tâm trạng hốt hoảng mỗi khi dắt thầy Chương đi qua nơi này. Một trận gió thổi qua, cuốn theo cát bay mù mịt. Liễu Địch mơ hồ quay trở lại buổi trưa mùa hè năm đó, buổi trưa thầy cho bài văn của cô điểm 0, buổi trưa thầy bình thản kể câu chuyện cuộc đời, thầy chủ động đưa tay về phía cô, hai thân hình dìu đỡ nhau đi vào trong gió cát, và cả tiếng hát rõ ràng vang vọng khắp không trung:

Anh hãy đưa tay,

Để em nắm lấy

Đi qua sa mạc hoang vắng,

Tìm kiếm ốc đảo khao khát bấy lâu..."


Thầy Chương, bây giờ thầy đang cô độc một mình trên đường xuống suối vàng, liệu có người dìu đỡ thầy không?

Gió thu ngừng thổi, cát vàng ngừng bay, Liễu Địch đột nhiên phát hiện, dưới gốc cây ngô đồng ở phía tây bắc sân trường có một nữ sinh nhỏ bé đang ngồi. Nữ sinh ngồi ngẩn ngơ ở đó, trong tay cầm quyển vở bài tập, biểu cảm trên mặt tương đối phức tạp: bất lực, hối hận, không cam lòng, bi ai, đau khổ, phản kháng, quật cường...Liễu Địch chưa từng gặp một gương mặt nào mâu thuẫn như vậy. Trong đầu cô vụt qua một ý nghĩ, sắc mặt cô lập tức bị lớp sương mù dày đặc che phủ, nhất định là cô bé đó!

Liễu Địch nhẹ nhàng tiếng lại gần. Nữ sinh vẫn không hề phát giác. "Tôi đoán, em là Hàn Khiên Khiên phải không?" Liễu Địch lên tiếng hỏi nữ sinh, thanh âm của cô lạnh lẽo như tảng băng.

"Tôi cũng biết chị là Liễu Địch!" Nữ sinh lập tức đứng dậy, trừng mắt với Liễu Địch, gương mặt đầy vẻ cảnh giác và phản kháng: "Không sai, tôi chính là Khiên Khiên, chính tôi đã mắng chửi Chương Ngọc ở lớp học, chính tôi đã bảo bố tôi đuổi Chương Ngọc ra khỏi trường, chính tôi đã nhổ cây hoa nhài mà Chương Ngọc coi như bảo bối. Chị định làm gì tôi nào?"

"Tôi chẳng định làm gì cả. Tôi chỉ muốn nhìn xem, em rốt cuộc là người thế nào?" Thanh âm của Liễu Địch vẫn lạnh lẽo không thay đổi.

"Được, thế thì chị nhìn đi, nhìn từ đầu đến chân đi!" Khiên Khiên cất cao giọng: "Chị hãy nhìn cho kỹ đi, tôi không phải là hung thủ, cũng không phải là tội phạm. Cái chết của Chương Ngọc chẳng liên quan đến tôi. Lẽ nào anh ta bị xe đâm chết, tôi nên bị khiển trách, bị công kích hay sao? Là tôi bảo người lái xe máy đó đâm anh ta à? Anh ta đánh tôi là anh ta không đúng, anh ta không thể dạy học ở trường này. Mấy ngày nay, tôi đã chịu đựng đủ rồi. Mọi người đều chỉ trích tôi, cứ như tôi là thủ phạm giết chết Chương Ngọc, còn Chương Ngọc trở thành người vô tội. Chị có biết tại sao không? Bởi vì Chương Ngọc chết rồi. Ai mà không đồng tình người chết? Ai đi nói xấu người chết? Anh ta chết rồi, mọi người chỉ nghĩ đến điểm tốt của anh ta. Chị có biết không? Chương Ngọc đã dùng sinh mạng để cứu chị, bằng không, trong con mắt của người khác, chị mãi mãi là người phụ nữ không trong sạch. Bây giờ thì hay rồi, tình cảm của hai người trở thành thuần khiết. Còn tôi thì sao? Lẽ nào Chương Ngọc chết đi là có thể phủ sạch mọi sai lầm của anh ta? Sai lầm vĩnh viễn là sai lầm." Nữ sinh đột nhiên hét lên: "Anh ta không nên đánh tôi! Anh ta không nên dạy học. Tôi không có lỗi, ba tôi không có lỗi! Chúng tôi đều không có lỗi! Anh ta mới là người có lỗi..."

Khiên Khiên hét không ngừng nghỉ. Nhưng từ trong tiếng gào thét đó, Liễu Địch nghe ra sự hối hận đè nén trong lòng. Cô nữ sinh này đang dùng cách cực đoạn để bảo vệ hư vinh và sự kiêu ngạo của bản thân, che giấu sự sám hối trong lương tâm. Nếu không phải nghe ra điều này, có lẽ Liễu Địch đã cho cô ta một bạt tai từ lâu.

Đến khi Khiên Khiên gào khản cổ, Liễu Địch mới cất giọng lạnh lùng: "Nghe nói bài văn của em được 98 điểm, tôi có thể xem bài văn đó không?"

Khiên Khiên lại cất cao giọng, đồng thời ném quyển bài tập cho Liễu Địch: "Chị xem đi! Chị đừng tưởng chị nhắc đến 98 điểm là có thể khiến tôi có cảm giác tội lỗi. Chị đừng nằm mơ! Mọi người đều nói Chương Ngọc rộng lượng, lấy đức báo oán. Lấy đức báo oán gì chứ? Tôi đạt 98 điểm là bởi vì tôi viết hay, anh ta buộc phải cho tôi điểm số cao. Chị cứ đọc đi, xem bài văn của tôi có xứng đáng đạt điểm cao hay không?"

Liễu Địch chẳng đ