Bệnh Tình Yêu

Bệnh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328924

Bình chọn: 8.00/10/892 lượt.

thường cho lần thứ nhất, nghĩ đến lần đầu tiên làm chuyện đó trên nền nhà người khác, thật sự chẳng lãng mạn chút nào… Đương nhiên ngoài lần thứ nhất đó, hóa ra anh còn nhớ đến mỗi một lần giữa họ, cô uyển chuyển cong người lên dưới thân anh.

Giản Minh vẫn không kéo dây kéo lại được, mà La Thế Triết chẳng hiểu vì sao, cứ ngẩn ngơ ngồi nhìn xuống dưới nền nhà? Chẳng hy vọng gì, đáng lẽ không nên hy vọng mới phải, Giản Minh kêu to, “Chị Phương, đến đây giúp em một chút.” La Thế Triết như tỉnh khỏi cơn mơ, “Để anh.” Giản Minh lạnh lùng, “Không cần.” Nhìn thấy chị Phương đi vào, La Thế Triết đứng tránh ra, “Anh tiễn em xuống dưới.” Giản Minh vẫn như vậy, “Không cần, tôi đã gọi xe của công ty đến giúp rồi.” Có chỗ dựa rồi khác ngay, khó mà điều khiển được, La Thế Triết ghét nhất cảm giác mình không thể nào điều khiển được người khác.

Giản Minh đang học cách điều khiển mọi thứ.

Việc cần làm đầu tiên là phải đưa Đông Đông quay lại trường học. Đương nhiên, nơi ở bây giờ của Giản Minh cách xa trường học quá, có điều cũng may Đông Đông đã tám tuổi rồi, chứ không phải năm tuổi. Ban đầu, Giản Minh không trả phép quay trở lại làm việc ngay, sáng sớm hai mẹ con gọi nhau dậy, để bắt kịp chuyến xe buổi sáng. Nhìn thấy con buồn ngủ đến nỗi đầu óc choáng váng, có người mẹ nào không khỏi xót xa? Huống gì là Giản Minh? Nhưng mà tất cả mọi thứ không còn lựa chọn nào khác. Trời mới tờ mờ sáng, ăn vội buổi sáng đơn giản, rời khỏi căn phòng của cô thuê đó để bắt cho kịp xe. Bởi vì còn sớm nên dễ dàng tìm thấy chỗ ngồi. Trên xe mở sách Đông Đông ra, dạy học cho con trai. Sau đó đổi thêm hai chuyến xe nữa, mới đến trường học của Đông Đông.

Có một buổi sáng, Giản Minh nhận được điện thoại của La Thế Triết, “Hai mẹ con không có nhà à? Anh đến đưa Đông Đông đi học, lỡ đánh thức chủ nhà của em.”

Giản Minh rất cứng rắng, “Anh biết Đông Đông rất sợ khi gặp anh mà, anh bớt chạy qua chạy lại đi.”

Còn một lần khác, La Thế Triết gọi điện thoại đến, “Giản Minh, tại sao lại gửi trả tiền trợ cấp nuôi con của Đông Đông vào tài khoản của anh?”.

Giản Minh vẫn cứng rắn như thế, “Tôi chỉ nhận đúng phần đã ghi trên thỏa thuận, những khoản khác anh bớt lôi thôi dùm tôi.”

Luật sư của La Thế Triết tư vấn cho anh rằng, “Sinh hoạt phí mỗi tháng nhiều quá, sẽ làm người ta nghi ngờ thu nhập của anh vượt quá ngoài phạm vi tiền lương và tiền thưởng, hơn nữa nguồn vốn lưu động kinh doanh hiện nay của vợ anh đang có vấn đề.” Ý nói rằng, vào thời điểm này đưa quá nhiều tiền trợ cấp cho con trai sẽ làm người khác sinh nghi. La Thế Triết đồng ý với đề nghị này, hứa với Giản Minh, “Số tiền gửi vào tài khoản của em nhất định sẽ nhiều hơn trên bản thỏa thuận.” Giản Minh không đồng ý mà cũng chẳng phản đối, cười nhạt, ký tên mình trên bản thỏa thuận. Số tiền vượt quá con số ghi trên bản thỏa thuận, cô sẽ không nhận, những cái gì không rõ ràng, La Thế Triết không muốn phiền phức, cô càng không muốn dây cái mớ phiền phức ấy.

Còn cả chi phiếu ba trăm vạn của Tô Mạn nữa, La Thế Triết cũng có nhắc đến, bảo Giản Minh nhận đi.

Mà điều kiện của Giản Minh chỉ có một, “Bảo Tô Mạn đến đây quỳ xuống xin lỗi, nâng chi phiếu lên đưa cho tôi.”

La Thế Triết nghiến răng, nhẫn nại nói, “Giản Minh, đừng ngây thơ như thế nữa, Tô Mạn sẽ không đồng ý.”

Giản Minh càng cứng rắn hơn nữa, “Thế anh cứ để tôi tiếp tục ngây thơ nắm giữ quyền tố cáo cô ta đi.”

Không ngoài dự đoán, nói chuyện với La Thế Triết, càng ngày càng không hợp.

Khôi phục lại công việc, hủy phép đi làm, ngồi trước bàn làm việc rộng rãi của Lăng Khang, thái độ của Giản Minh nói lên rằng, bản thân cô thực sự muốn được đến bộ phận bất động sản, ngoài việc muốn rèn luyện thêm, chủ yếu là thời gian làm việc rõ ràng có vẻ thoải mái hơn một chút, càng tiện lợi cho việc chăm sóc Đông Đông. Cần phải biết rằng thời gian tan học của Đông Đông và thời gian tan tầm của Giản Minh cách nhau rất xa. Giản Minh hứa với Lăng Khang sẽ cố gắng hết sức trong công việc, nếu như có kèo dài thì sẽ nguyện tăng ca, làm thêm để bù lại.

Lăng Khang nhíu mày, trầm ngâm một lúc, lên tiếng, “Nhưng như thế này thì vất vả quá, anh và chị dâu Văn Quyên không cách nào yên tâm được.” Liếc nhìn sắc mặt của Giản Minh, Lăng Khang quay đi rất nhanh, nói thẳng, “Em biết đó, mặc dù thời gian em làm việc cho Văn Quyên không dài lắm, nhưng anh chị đều rất thích em, xem em như bạn bè.” Lăng Khang tuân thủ theo lời dặn dò của chú Hai, không dám tạo một chút áp lực nào cho Giản Minh, chỉ sợ Giản Minh sẽ tuân theo thánh chỉ của thượng đế, tự mở cửa hàng làm chủ buôn bán, như thế chẳng phải sẽ mệt chết hay sao?

Giản Minh chỉ nói, “Sẽ không vất vả đâu ạ, anh chị đã rất chiếu cố cho em rồi. Có được sự chiếu cố này của anh chị, sao có thể vất vả được ạ?”.

Lăng Khang biết rằng không thể nói nhiều hơn được nữa, đồng ý, “Được rồi, em qua bộ phận bất động sản báo cáo đi.” Điện thoại đổ chuông, cầm lên nghe, “Ồ, Lăng lệ…”, đôi mắt hướng nhìn về Giản Minh, việc này giống như… sẽ làm cho người khác cảm thấy khó chịu.

Giản Minh cười cười, “Em đi ra ngoài đây, cho em g


Teya Salat