Ring ring
Bệnh Tình Yêu

Bệnh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328895

Bình chọn: 9.00/10/889 lượt.

“Anh về lúc nào?”.

Lăng Lệ ôn tồn đáp, “Mấy ngày trước.”

Tiếp theo phải nói gì đây? Trong lòng Giản Minh rối bời, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, bòn rút từ tâm hồn khô khan, mới được một câu, “Đến đây làm gì thế?”.

Trước khi đến đây Lăng Lệ đã chuẩn bị rồi, câu hỏi của Giản Minh chẳng khó chút nào, cứ theo sách mà đọc, vô cùng tự nhiên, “Đến mua hai cái áo sơ mi.” Anh gãi gãi đầu, “Định đến mua lâu rồi, nhưng cứ quên hoài, cổ áo sơ mi bị sờn sắp rách đến nơi rồi, không mua chắc là không được nữa rồi.” Nhìn làn da trắng mịn ở vùng mặt, vùng cổ của Giản Minh bị ửng đỏ lên dưới ánh nắng mặt trời, chỉ vào toàn nhà trung tâm thương mại, anh cố ý hỏi, “Em cũng đến đây mua sắm hả? Đi vào thôi, nắng gắt quá.”

Thái độ thản nhiên, ung dung của Lăng Lệ làm Giản Minh vừa nhẹ nhõm lại vừa buồn bã như đánh mất cái gì, trả lời bừa, “Dạ.” Trong lòng nghĩ rằng, bác sĩ của cô đen đi không ít, nhìn có vẻ căng tràn sức sống.

Lăng Lệ cố ý tìm những câu hỏi linh tinh làm Giản Minh đỡ căng thẳng, “Lúc nãy đọc gì thế? Sao chăm chú như vậy?”.

“À, em đang tìm một căn nhà cho thích hợp một chút.” Nhắc đến việc này, thật sự làm Giản Minh nổi giận đùng đùng, hằn học nhét tờ báo vào túi vải rộng lớn, “Giá tiền thuê nhà bên cạnh trường học đắt đỏ vô cùng, bố cục lại rất tệ, môi trường sống lộn xộn cực kỳ, chủ nhà lại vô cùng xảo trá, đáng ghét chết đi được.” Thời gian này, Giản Minh vừa bận rộn với công việc, lại vừa phải chăm sóc Đông Đông, lúc nào rảnh lại chạy đôn chạy đáo đi tìm nhà, nếu không cằn nhằn bớt với người khác một chút, thật sự sẽ bị ấm ức đến độ nổi ung nổi nhọt lên luôn ấy chứ.

Lăng Lệ thật sự muốn nói rằng, nhà của anh mặc dù không gần trường lắm, nhưng giao thông tiện lợi, môi trường sống cũng rất tốt, bố cục hợp lý, không cần trả tiền thuê nhà cũng được, nhưng phải kiềm chế lại, bây giờ tuyệt đối không phải thời cơ thích hợp để nhắc đến chuyện này.

Giản Minh tùy tiện than thở một câu rồi thôi, đứng trên thang cuốn hỏi Lăng Lệ, “Anh lên tầng mấy?”.

Cô cố ý sẽ tránh tầng mà anh muốn đến ra, Lăng Lệ hoàn toàn có thể hiểu được, nói qua loa, “Cứ lang thang thế thôi, mua quần áo mà, về khoản này anh chẳng hiểu gì lắm.”

Giản Minh cố đè nén câu nói để em giúp anh, em đã nhìn trúng mấy chiếc áo sơ mi hợp với anh lắm, tìm cách tránh đi, “Em đến đây làm việc.”

Lăng Lệ cố làm ra vẻ như chợt nhớ ra điều gì đó, “Ồ, anh quên mất, nghe nói em được điều đến làm việc ở bộ phận bất động sản, anh trai anh có mua hai tầng ở đây để cho thuê.”

Giản Minh cười, “Dạ, đúng rồi…”.

Lăng Lệ đoán rằng tiếp theo cô ấy sẽ nói những câu như không thể đi với anh được nữa, nên nói luôn, “Em phụ trách ở đây à? Có khó khăn lắm không? Chắc dễ đối phó hơn với khách hàng thuê mặt bằng bên tòa nhà văn phòng cạnh khu tài chính kia phải không?”.

“Làm gì có, mấy ông chủ nhỏ mở cửa hàng dễ nói chuyện hơn nhiều, mấy ông giám đốc mở công ty lớn mới gọi là khó đối phó. Mỗi lần đi, đều chỉ gặp người chủ quản. Có người nói chuyện rất nhanh gọn, đồng ý với em rằng, sẽ gửi ngay tiền thuê mặt bằng, sẽ gửi chi phiếu ngay gì gì đó, nhưng đồng ý cho xong thế thôi, cứ dây dưa mãi không chịu thực hiện; có người lại khóc lóc thảm thiết với em, rất khó khăn gì gì đó.” Giản Minh khổ sở, “Mỗi lần em nhìn thấy họ khóc lóc thảm thiết như thế rất muốn nói, không chỉ có một mình anh nghèo, có nghèo anh cũng phải nghĩ cách chứ, nhưng mà…”

Lăng Lệ nói tiếp với cô, “Nhưng mà không cách nào có thể mạnh tay với một người khóc lóc kêu gào nghèo khổ được.”

Giản Minh quay đầu qua, đôi mắt to tròn xinh đẹp đang nhìn trời dời sang đây, thái độ như nói lên rằng, anh nói đúng quá rồi.

Lăng Lệ làm như có việc ấy thật, “Có khi nào cách làm việc của em có vấn đề không? Thông thường những ông chủ nhỏ thuê mặt bằng kinh doanh thường đưa ra rất nhiều yêu cầu, vừa lắm lời vừa keo kiệt, những người đó em giải quyết chẳng thành vấn đề, cho nên không có lý gì lại thua mấy người có học nho nhã đó được.”

Giản Minh bĩu môi kháng nghị theo thói quen, “Mấy ông chủ cửa hàng nhỏ, mặc dù người ta keo kiệt và lắm lời, nhưng nếu có việc gì họ sẽ nói thẳng ra, nếu như em giải quyết được những khó khăn của họ, họ sẽ rất thoải mái. Nhưng những người nho nhã kia…”, Giản Minh nói lanh lảnh, “Nho nhã biến chất.”

Lăng Lệ dỗ dành cô, “Đừng nói như thế, dù gì anh cũng được tính là người nho nhã đấy.”

Giản Minh liếc xéo Lăng Lệ, không thèm lên tiếng, mím môi, rõ ràng là đang cố nhịn cười, trên hai gò má chẳng hiểu vì sao lại được sắc hồng nhuộm thắm. Làm hại máu huyết trong lồng ngực Lăng Lệ sục sôi, người ta hay bảo trống ngực đập thình thịch, chắc cũng chỉ như thế này mà thôi. Ho lên mấy tiếng, anh cố trấn tĩnh, “ Anh cảm thấy thế này “. Kéo Giản Minh qua đứng bên cạnh bụi trúc Phú quý xanh um, tươi tốt, Lăng Lệ nói, “Có nhiều lúc làm việc cũng cần phải có sách lược và phương pháp, không phải tính tình người nào cũng thẳng thắn giống nhau. Hơn nữa, so sánh những người làm công ăn lương với những ông chủ nhỏ tự bỏ vốn kinh doanh này, họ có nhiều nỗi khổ tâm hơn. Thế nên anh nghĩ rằng, khi đi làm việc