
Mở đầu: Sắc trời âm u
Bầu trời phía tây hiện ra mang theo một màu đỏ sẫm hòa cùng với màu xám làm cho người chờ đợi ngắm ánh mặt trời chiều có chút buồn bực bỏ xuống lại giơ lên máy chụp ảnh trước mặt thở dài.
Cô đứng ở trên gò cao của núi Dương Minh, mặc cho gió lớn thổi loạn tóc của cô, si ngốc mà nhìn về hướng chiều tà. Xem ra hôm nay không thể chụp được ảnh cảnh sắc buổi chiều tà rồi.
Lúc cô chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên thoáng thấy một bong dáng cô đơn đứng ở ven vách núi cao, đầu người nọ đang cúi xuống phía dưới dò xét.
"Đừng! Đừng! Đừng! Không nên nhảy xuống vách núi!" Dương Tử Uyển sốt ruột gọi to, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, "Chú à! Có lẽ chú có chuyện gì không hài lòng, nhưng là trăm ngàn đừng nhảy xuông vách núi ạ!"
Nơi này là vách đá cao nhất cũng đến một trăm mét, ngã xuống cũng không phải là chuyện đùa
Người đàn ông kia có chút lưỡng lự quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mắt to đầu cột tóc kiểu công chúa đứng đối diện anh hét to.
Anh có chút ngạc nhiên, chỉ vào mình: "Em nghĩ rằng tôi là người muốn tự sát?"
Dương Tử Uyển gật mạnh đầu: "Chú à, có lẽ người gặp phải chuyện gì không hài lòng, cháu có thể lý giải tâm tình của chú, nhưng. . . . . . Nhưng xin chú nhìn xem chiều tà phía tây đi!"
"Chiều tà?" Người đàn ông cao lớn mang theo ánh mắt như có như không, có khuôn mặt giống như điêu khắc lạnh lùng,trện người mặc một bộ đồ thể thao màu xanh, đứng ở vách núi đen càng có vẻ ngọc thụ lâm phong (trong trắng đẹp đẽ).
"Vâng!" Dương Tử Uyển lặng lẽ đi đến bên cạnh anh ta, thử thăm dò giữ chặt tay anh ta. Oa, chú này thật cao nha, bàn tay cũng thật to mà.
Anh ta như nghĩ tới cái gì nhìn cô, không có buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, sau đó theo ánh mắt của cô nhìn về phía trời tây.
Nói cũng thật kỳ quái, mới vừa rồi còn thật nhiều tầng mây mà giờ lại đang từ từ tan đi, mặt trời tuy rằng còn khuất ở đằng sau mây, nhưng xung quanh đám mây lại trở nên sáng lạn lóa mắt, làm cho người nhìn tâm tình không khỏi hào hứng lên.
"Là ráng đỏ đó! Đẹp quá!" cô hưng phấn nói.
"Em thích mặt trời chiều sao?" Thanh âm của anh trầm thấp mà êm tai,giống như thanh âm đàn cello dịu dàng.
"Đúng, nhìn mặt trời chiều cháu cảm thấy mọi chuyện cũng không quá khó khắn. Tôi vốn cũng rất buồn bực, hôm nay còn trốn tiết cơ mà." sờ sờ máy chụp ảnh treo ở trước ngực, cô có chút xấu hổ lúng túng nói.
"Buồn rầu? Vì sao?" Anh có chút ngoài ý muốn, cẩn thận nhìn cô. Cô thoạt nhìn ước chừng chỉ mười một, mười hai tuổi đánh yêu có hai tròng mắt hồng hồng, bộ dáng như đã khóc thật lâu.
"Cháu. . . . . . Cháu. . . . . . Không phải bố, mẹ sinh ra, là một cô nhi được nhặt về, cháu . . . ." Dương Tử Uyển chậm rãi cúi đầu, nước mắt lại một lần rơi xuống.
Đêm qua tranh đồ chơi với em trai, kết quả làm em trai khóc, em trai khóc nói: "Chị cút khỏi nhà tôi, chị không phải chị gái tôi, chị là một đứa nhỏ được nhặt về."
Tuy rằng sau được bố mẹ khuyên giải, an ủi cô, nhưng ngẫm lại khuôn mặt mình và bố mẹ cùng anh trai, em trai không giống nhau, cô tin bản thân chính là cô nhi được nhặt về.
Cô càng nghĩ càng thương tâm, cảm thấy mờ mịt về tương lai của bản thân, vốn một gia đình ấp áp đột nhiên trở lên thật xa lại, làm cho đứa nhỏ như cô chịu không nổi, lén lút ở nơi đây khóc cả ngày, cuối cùng đến khi hoàng hôn mới có thể tháo gỡ được tâm tư.
Cũng không biết vì sao, cô lại nói ra tâm tư phức tạp cùng ưu thương chôn dấu trong lòng với một người xa lạ. Người đàn ông trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng hỏi:"Vậy em còn muốn quay về cái nhà kia không?"
"Vâng. Bố mẹ cũng rất thương cháu, cho dù không phải ruột thịt nhưng cũng không sao nữa, cháu đã suy nghĩ thông suốt rồi."
Cô đưa tay lau nước mắt, ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ tươi cười.
"Thông suốt? Nghĩ như thế nào mà thông suốt?" Người đàn ông cảm thấy có chút khó tin, một cô gái nhỏ như vậy lại có thể nghĩ thông suốt vấn đề lớn như vậy?
Cô xem mới có mười một, mười hai tuổi, đối với đứa nhỏ tuổi này mà nói chuyện như vậy hẳn là đả kích rất lớn chứ?
"Bởi vì cháu còn có một giấc mơ ạ." ánh mắt cô đột nhiên trở nên sáng lạn trong suốt.
"Giấc mơ?"
"Vâng. Mặc kệ cháu là con của ai, cháu vẫn là cháu, cũng vẫn có thể có giấc mơ. Giấc mơ của cháu là trở thành một nhiếp ảnh gia tài giỏi ạ." Tay nhỏ bé của cô chỉ về phía trời tây "Chú xem, có phải rất đẹp hay không?"
Đám mây không biết khi nào hoàn toàn tiêu tán , mặt trời trở nên đỏ rực to lớn trở lại,như là kháng cự lại cùng vận mệnh mà lặn xuống, đem ánh sáng nóng đỏ không kiêng nể gì rải ở nhân gian, cô giơ lên chiếc máy ảnh ở trước ngực, chụp lại khoảnh khắc xinh đẹp này.
"Cháu muốn ghi lại mọi khoảnh khắc xinh đẹp thoáng qua trên thế giới." Cô kiêu ngạo tuyên bố giấc mơ của mình.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt càng thêm thâm thúy, anh chậm rãi nhếch khóe miệng lên.
"Em gái nhỏ này giấc mơ cũng không khó thực hiện đâu hy vọng em sớm biến giấc mơ thành sự thật."
"Thế chú có giấc mơ không? Thầy giáo nói, chỉ cần có giấc mơ, mặc kệ có gặp bao nhiêu khó khăn đều có thể vượt qua."
"Giấc