Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326071

Bình chọn: 7.5.00/10/607 lượt.

y rốt cuộc là duyên hay là nghiệt.

Chán nản hạ cây sáo xuống, tôi đang chuẩn bị vào đi nghỉ, thì đột nhiên thấy Vô Song chậm rãi bước lại, đôi mắt to thông minh lanh lợi kia nhạt nhòa đầy nước mắt.

Tôi vội vã gượng hỏi: “Vô Song, làm sao thế?”

Cô bé bước lại gần rồi quỳ sụp trước mặt tôi, nghẹn ngào nói: “Cô nương, nếu như hầu gia có điều gì còn chưa chu đáo, chưa quan tâm đến người, thì Vô Song xin cúi đầu thay ngài tạ lỗi trước cô nương. Trong lòng mình, lúc nào ngài cũng muốn làm cho cô nương vui vẻ, chỉ có điều là không nói ra miệng mà thôi. Cô nương… nô tì xin người, người đừng giận dỗi với hầu gia nữa.”

“Giận… giận dỗi?”

Tôi không thể nào ngờ được trong lòng của mấy đứa Vô Song, sự mâu thuẫn giữa tôi và Đường Thiên Trọng lại được quy thành nghĩa đó.

Tôi đang giận dỗi với Đường Thiên Trọng hay sao?

Cửu Nhi chạy đến trước khung cửa sổ thò đầu ra nhìn, sau đó thè lưỡi nói: “Cô nương, hầu gia đang ngồi ở chiếc cầu trúc bên ngoài, vẫn còn chưa rời khỏi đây. Ngài… ngài đang ngồi nghe cô nương thổi sáo sao?”

Vô Song gạt nước mắt nói thêm: “Người bên ngoài có lẽ sẽ rõ ràng hơn, nô tì đã đi theo hầu gia tám năm rồi, chẳng lẽ lại còn không thấu hiểu tâm sự của ngài? Ngài đang tức giận vì cô nương lạnh nhạt với ngài, cố gắng nhẫn nhịn không đến thăm mấy ngày gần đây. Hôm nay cuối cùng cũng đành phải gạt thể diện sang một bên đến đây ghé thăm, vậy mà cô nương vẫn cứ lạnh nhạt như vậy. Tính cách của ngài xưa nay ngạo nghễ, không chịu đựng được nhưng lại càng không nhẫn nhịn được nỗi tương tư, không nỡ rời khỏi đây, cho nên mới ngồi bên cầu trúc uống rượu giải sầu.”

Tôi nghe vậy liền ngây người lặng thinh.

Lè nào tôi thật sự quá lạnh nhạt?

Còn ngài… từ trước đến nay đối xử với tôi không bạc chút nào. Tôi vốn dĩ chỉ là người phụ nữ mà ngài cướp về, nếu như ngài thật sự chỉ tham thú sắc đẹp của tôi chứ không phải thật lòng yêu thích, thì ngay từ ngày đầu tiên rơi vào tay ngài, tôi đã chẳng thể nào được nâng niu, chiều chuộng đến vậy, ngay từng tiểu nha đầu cũng đều hành xử theo sắc mặt của tôi, lúc nào cũng sợ tôi có điều gì đó không thoải mái, khó chịu.

Có điều con người ngài trước nay lạnh nhạt, bá đạo, lúc nào cũng khiến cho tôi cảm thấy kính trọng mà lẩn xa, không muốn lại gần ngài, càng không muốn thấu hiểu nỗi đau và bi ai thầm kín của ngài, cũng chẳng muốn tìm hiểu xem tình cảm ngài dành cho mình rốt cuộc sâu đậm đến mức độ nào.

Thế nhưng, nói cho cùng tôi cùng không còn là một tiểu cô nương không hiểu chuyện, ngây ngô, gỗ đá nữa.

Sự đau đớn thẳm sâu nhất trên đời này là nỗi đau khổ vì tình, là sự tổn thương do tình yêu gây ra. Nó chính là một chiếc kim sắt găm trong thịt, lẩn trong da, lúc nào cũng đau đớn, lúc nào cũng nhức nhối.

Để chôn vùi đoạn tình cảm trước kia, tôi cũng đã từng sống như một xác chết, không chút cảm xúc trong cung ba năm trời, sau cùng, khi Trang Bích Lam tới, vẫn cứ như một con thiêu thân liều mình lao vào đống lửa, vào sinh ra tử, quyết không hối tiếc.

Vậy còn Đường Thiên Trọng thì sao?

Vô Song liền níu lấy vạt áo của tôi, nấc nghẹn, lệ hoen đầy hai bên má: “Cô nương, người mau đến xem hầu gia thế nào đi. Cho dù trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng người cứ lặng lẽ ngồi cạnh bên ngài cũng được mà. Có điều, người đừng cho hầu gia uống rượu nữa, uống nhiều rượu như vậy có hại đến cơ thể lắm. Nô tì đã theo hầu gia bao năm nay… chưa bao giờ nhìn thấy ngài như thế này cả.”

Tôi cúi đầu xuống, khẽ tiếng nói: “Thật ra… ngài muốn ta làm gì, ta đều sẽ thuận theo hết thảy. Ta nào dám ngăn cản ngài làm điều gì chứ?”

Vô Song vội vã nói: “Cô nương, thứ ngài cần, không phải là sự quy phục của cô nương mà chính là sự thật lòng, quan tâm, đối đãi với ngài cơ.”

Muốn tôi thật lòng quan tâm đối đãi?

Đầu tôi bắt đầu ong ong đau nhức, lồng ngực dần bí bách, khó chịu.

Thì ra từ lâu tôi đã không còn lạnh nhạt như mình vẫn tưởng, chỉ có điều khối tình si trước kia bị giày vò đến khốn khổ, giờ chỉ còn đọng lại nỗi bi thương và tuyệt vọng, cho nên tôi không dám tìm hiểu xem bản thân có còn tình không, có còn trái tim không nữa.

Sự dịu dàng và phục tùng ngoài mặt có thể lấp đầy ánh mắt của một người nhưng chẳng thể thỏa mãn trái tim của họ.

Tôi đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.

Thời tiết không đẹp chút nào, trời đang mưa lất phất. Nước đọng trĩu trên lá sen, thi thoảng lại nhỏ nước xuống mặt hồ.

“Cánh sen giờ đã úa tàn

Sắc thu trong trẻo sau làn mưa đêm.”

Tách bầu sen cứng ra là những hạt sen đã thâm đen. Đó là thượng phẩm nhân gian, nhưng lại chứa tâm đắng nhất trên đời.

Đường Thiên Trọng đang ngồi bên chiếc cầu trúc, tựa lưng vào lan can cầu gỗ, cầm bình rượu uống, đôi chân gần chạm đến mặt nước. Cả thân người mặc y phục màu đen, đầu tóc chưa hề tháo trâm cài đã bị nước mưa thấm đẫm buông xòa đằng sau lưng, trên khuôn mặt như tượng tạc kia hiện lên đầy vẻ nhợt nhạt, mỏi mệt.

Cho dù lúc này ngài là người dàn ông toàn thân ướt đẫm nước mưa, cho dù ngài đang ảo não ngồi uống rượu giải sầu dưới mưa, nhưng toàn thân vẫn toát lên cốt khí oai nghiêm, lạnh lẽo, khiến cho người khác c


XtGem Forum catalog