XtGem Forum catalog
Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326125

Bình chọn: 8.00/10/612 lượt.

hư Ninh Thanh Vũ nàng, ta chắc chắn phải có được.”

Tôi thật sự chẳng thể nào hiểu nổi hùng tâm tráng chí của những bậc nam nhi đại trượng phu, thế nhưng nếu như ngài đã dám mắng nhiếc Thái hậu bằng những lời lẽ đó, tôi cũng chẳng buồn khuyên giải khúc mắc giữa ngài với Đường Thiên Tiêu nữa, chỉ lặng lẽ nói: “Nếu như ngài cứ chấp mê bất ngộ, nhất quyết làm cho chúng sinh lầm than thì cũng mặc ngài thôi.”

Đường Thiên Trọng mỉm cười lạnh lùng: “Một khi thành công, lưu danh thiên cổ, xưa nay các bậc đế vương đều là như vậy, có bao giờ thấy các sử quan viết về lỗi lầm của họ đâu? Huống hồ chi nợ máu phải trả bằng máu, đây cũng là công đạo giữa trời đất này.”

Nợ máu phải trả bằng máu?

Tôi nghi hoặc, điều này phải bắt đầu nói từ đâu?

Đường Thiên Trọng dường như nhận ra mình đã lỡ lời, không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chăm chăm vào tôi, đôi mày đang cau chặt bỗng nhiên giãn hẳn ra, vẫy tay ra lệnh: “Mau mang một bộ đồ đàn ông tới đây.”

Vẫn như mọi khi không để cho tôi kịp đưa ý kiến, trong giây lát, tôi liền biến thành thư đồng thân cận của Đường Thiên Trọng.

Cừu Nhi đi qua đi lại ngắm nghía tôi rồi bất giác lên tiếng: “Có người đàn ông nào xinh đẹp thế này không? Theo nô tì thấy thì cô nương… thật sự chẳng giống đàn ông chút nào cả.”

Thế nhưng Đường Thiên Trọng chẳng buồn để tâm có giống tay không, gật đầu nói: “Trông rất được đấy, sau này khi nào ta đến thư phòng thì nàng đi theo, còn vào cung thì không cần thiết.”

Kể từ buổi tối hôm đó, ngài dường như càng ngày càng thích tôi quấn quít bên cạnh mình, bây giờ lại càng thích đem theo tôi ra ngoài.

Tôi nhìn vào khuôn mặt dễ dàng bị nhận ra là phụ nữ trong gương, tuy cảm thấy buồn cười, nhưng không muốn làm trái tâm ý của ngài. Huống hồ lúc nào cũng được ở cạnh bên ngài, dường như cũng chẳng có gì không hay, dù gì cũng tốt hơn là một mình ngồi ngây trong phòng cả ngày.

Trước đây tôi luôn cho rằng mình có thể chịu đựng cô đơn, thế nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, lúc ngài không ở bên, tôi cũng cảm thấy cô đơn, buồn chán vô cùng.

Có lẽ, bởi vì ngay cả lá sen trong hồ cũng đã tàn úa hết, bị người ta cắt sạch sẽ, mặt nước đã trống trải đến mức cô liêu, đơn độc.

Khi ở thư phòng, Đường Thiên Trọng lúc thì phê duyệt công văn, khi lại tìm đại thần bàn luận đại sự, thi thoảng lại gọi thống lĩnh quân lính đến điều động. Ngài hoàn toàn không hề bắt tôi phải tránh đi, cũng không quá thân mật với tôi, làm như thể tôi thật sự là một thư đồng chuyên mài mực dâng giấy cho ngài vậy.

Tôi quá quen với bộ dạng lạnh lùng, uy nghiêm trước mặt người khác của ngài, cũng chẳng bận tâm mấy. Ngược lại mấy trọng thần, tướng lĩnh cảm thấy khá muộn phiền trước một thư đồng da trắng môi hồng như tôi, có điều Đường Thiên Trọng quá đỗi oai nghiêm, lạnh lùng không ai dám hỏi thẳng trước mặt, còn sau lưng nói những gì thì thật sự chỉ có trời mới biết được.

Tôi thường xuyên ở cạnh Đường Thiên Trọng, vậy nên mắt thấy tai nghe rất nhiều chuyện mà những phụ nữ bình thường không nên biết, không nên tham dự.

Chẳng trách mà cứ nhắc tới Đường Thiên Trọng là Đường Thiên Tiêu lại căm hận đến thấu xương thấu tuỷ như vậy, quả thực Đường Thiên Trọng đã chuyển cả điện Kim Loan về nội đình trong điện Cần Chính hoặc đại thư phòng trong vương phủ.

Phải đến bảy phần các đại sự triều chính, từ điều động binh mã đến phong nhiệm, bãi miễn quan viên, từ việc tu sửa thành trì cho tới lưu thông đường thủy, tất cả đều phải nhận được chỉ thị của Đường Thiên Trọng rồi mới tấu lên triều đình. Bất cứ khi nào trên triều có người không tán đồng, thì mấy vị thần tử trung thành cùng Đường Thiên Trọng sẽ cật lực phản đối, ngài không cần thiết phải đích thân ra mặt, tất cả đều đã được sắp đặt chặt chẽ, đâu vào đấy.

Nếu như ngài thật sự có chỉ hươu nói ngựa giữa điện Kim Loan thì e rằng cũng chẳng có mấy người dám đứng ra nói là sai.

Trên thực tế, lúc này ngài đã trở thành Nhiếp chính vương, một Nhiếp chính vương chỉ lớn hơn vị Hoàng đế trẻ có vài tuổi.

Có lẽ những dự định của ngài cũng đều có lý cả. Nếu như ngài nhất quyết không chịu giao quyền lực, mẹ con Đường Thiên Tiêu tuyệt đối không buông tay chịu thua, thế nhưng nếu ngài giao hết mọi quyền lực, với uy danh của cha con hai người trong triều đình, công cao uy chấn giang sơn, lại thêm đã từng nắm giữ đại quyền lớn mạnh trong tay, chắc chắn là điều cấm kị của bậc đế vương, đãi ngộ tốt nhất cũng chỉ có thể để ngài làm một tôn thất an nhàn, rảnh rỗi.

Còn Đường Thiên Trọng làm sao có thể cam tâm chịu sự kìm kẹp của người ta?

Bởi vì suốt ngày quẩn quanh bên cạnh Đường Thiên Trọng nên thời gian tôi tới thăm nom, chăm sóc Đường Thừa Sóc ngày càng ít hơn.

Hôm nay lúc đến thỉnh an, ngài liền than ngắn thở dài: “Vốn dĩ tưởng rằng tìm được một nàng dâu tốt thì sẽ có thêm một người ở bên bầu bạn. Thật không ngờ thằng tiểu tử Thiên Trọng lại còn tranh giành với một lão già đã gần đất xa trời như ta. Con nói xem, ta đã sinh ra một đứa con trai tốt đến mức nào đây.”

Tôi mỉm cười nói: “Hầu gia công việc bận rộn, quả thực vô cùng vất vả, mệt mỏi, cho nên con mới đi theo