80s toys - Atari. I still have
Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326181

Bình chọn: 8.00/10/618 lượt.

a, thân thể ngược lại cảm thấy lạnh đến mức phát run. Tất cả mọi tức giận đều dâng trào lên, tắc nghẹn ở cổ họng, nuốt vào trong không được mà thốt ra cũng chẳng xong. Ngửi thấy mùi máu tanh nồng phảng phất trong không khí, muốn ho nôn ra nhưng đầu lưỡi lại đắng chát vô cùng.

“Mau… mau bế con chó lại cho nó uống canh đi.” Tôi nhìn chằm chằm vào bao giấy trên mặt đất rồi lại nói thêm: “Hôm nay ta phải xem xem, con chó này liệu có bị trúng độc hay không, liệu có chết hay không? Tuy rằng Trang Bích Lam không thể nào anh minh thần võ, hào hùng cái thế như hầu gia, nhưng chắc cũng không vô dụng đến mức chuyển nhầm thuốc độc, đưa loại thuốc ngay đến con chó nhỏ cũng chẳng chết được cho ta để hạ độc chứ?”

Lần này, Cửu Nhi chẳng dám lên tiếng nữa, cúi đầu xuống bế Tiểu Hoàng đến bên chiếc bát. Chú chó vừa mới ngửi thấy mùi, còn chưa kịp liếm thì đã bị Đường Thiên Trọng đá bay chiếc bát, nước canh phía trong tung tóe ra ngoài, rơi trên mặt cỏ xung quanh.

“Cái đó…” Ngài khẽ ho một tiếng, thần sắc có phần lúng túng rồi nói: “Nếu như nàng không nghe theo lời của hắn ta, thì việc này chúng ta không cần phải suy xét thêm nữa. Trời cũng đã tối rồi, chúng ta mau về phòng thôi.”

Chú chó con đã ngửi thấy mùi canh thơm lừng, đang vẫy đuôi mừng rỡ, liếm sạch số nước canh đổ ra mặt đất.

Đường Thiên Trọng nhanh chóng ra lệnh: “Hiệu úy Trương, con chó này bẩn quá, mau mang nó về trả cho nhà bếp đi.”

Hiệu úy Trương quan sát tình hình, nhận thấy ở đây đã không còn việc gì cho mình, nhận được mệnh lệnh, ôm chú chó con, cả một đoàn bảy, tám người đàn ông cao to lực lưỡng lập tức mượn cớ “hộ tống” chú chó con về nhà bếp, nhanh chóng biến mất tăm mất dạng.

Nhìn thấy không còn người ngoài, sắc mặt của Đường Thiên Trọng càng ngày càng dịu dàng, hiền hòa, ngài ngồi xổm xuống đỡ tôi dậy, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Chúng ta mau quay vào phòng thôi, ở đây gió lớn, lạnh lắm.”

Tôi cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận, nắm chặt bàn tay, vung lên tát vào mặt Đường Thiên Trọng một cái thật mạnh trước sự kinh ngạc, hãi hùng của Cửu Nhi.

Đường Thiên Trọng không hề né tránh, tiếng “bộp” vang lên rất mạnh, cứ để mặc tôi đánh vào khuôn mặt ngài, sau đó vẫn ngồi im tại chỗ, ôm mặt không nói thêm bất cứ lời nào.

Tôi níu lấy tay của Cửu Nhi, cố gắng đứng thẳng dậy, nhanh bước tiến vào trong phòng.

Cửu Nhi vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Đường Thiên Trọng vẫn ngây người đứng sững ở phía sau, bất an lên tiếng hỏi: “Cô nương, người đã đánh hầu gia.”

Tôi nhếch miệng cười lạnh lùng: “Ta đánh hầu gia thì sao chứ? Nếu như có thanh đao trong tay, nói không chừng ta còn đâm cho vài nhát ấy chứ.”

Cửu Nhi không dám nói thêm lời nào, một lúc lâu sau mới nói: “Hầu gia… nghi ngờ cô nương liên thủ cùng với Trang công tử muốn hạ độc ngài sao? Có điều… trong canh hoàn toàn không có độc mà? Thật ra… việc này cũng hoàn toàn không phải Trang công tử có ý muốn hại ngài, đúng không?”

Lúc này đã đi trên chiếc cầu trúc, tôi đưa tay vịn vào lan can, nhìn vào mặt nước phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo như băng tuyết, âu sầu mỉm cười nói: “Có lẽ… đây chính là số phận của ta. Ta chẳng thể nào trốn tránh khỏi nó được, vẫn cứ phải tiếp tục sống từng ngày từng ngày buồn chán như hiện nay. Nhiều lúc thầm nghĩ… thà rằng gieo mình xuống mặt hồ kia, chết đi cho rảnh nợ.”

Ngay từ khi nhìn thấy bức thư đó, tôi đã biết ngay rằng đây hoàn toàn không phải là kế hoạch của Trang Bích Lam. Thế nhưng tôi vẫn hy vọng, vẫn hy vọng rằng, chí ít việc này cũng không hề liên quan đến Đường Thiên Trọng.

Cơn mưa vào buổi tối hôm ấy tôi những tưởng đã có thể gột rửa đi mọi ân oán, nợ nần trước kia, tôi những tưởng rằng hai chúng tôi sẽ hòa hợp lại như lúc ban đầu, sẽ có thể như thế này sống hết quãng đời còn lại. Cho dù là ngài thành hay bại, nếu như tôi không thể nào lay chuyển được ngài, thì tôi sẽ đứng ở đứng đằng sau lưng ngài, chấp nhận sự thành bại của ngài, để nó ảnh hưởng đến cuộc đời còn lại của tôi, phú quý hay bần tiện, cái chết hay sự sống.

Tôi có thể chấp nhận được số phận bi thảm nhất của cả ngài lẫn bản thân. Thế nhưng hoàn toàn không thể ngờ rằng, vào lúc tôi đã cắt đứt hết mọi ý niệm về mối tình trước đó, muốn lặng lẽ ở bên thì ngài vẫn còn nghi ngờ tôi, thậm chí còn lập ra âm mưu này để do thám tôi.

Trước đó thì hạ độc thủ với Đường Thiên Tiêu, sau đó thì bức ép Trang Bích Lam phải từ bỏ tôi, đến nay lại còn làm ra những chuyện hoang đường này để thử thách tôi. Con người này không hiểu đa nghi, sâu xa đến mức độ nào nữa?

Nước mắt lã chã rơi đầy trên má, rơi xuống mặt nước, tiếng nước nhỏ xuống khẽ vang lên, tạo nên từng gợn sóng nhỏ.

Thật ra tôi chỉ nên cảm thấy thất vọng thôi, còn nỗi đau thấu tim lúc này chắc hẳn chỉ là ảo giác mà thôi.

Tôi đã biết ngài là người như thế này từ lâu rồi, tôi cũng đã dự liệu ngài bỉ ổi, bá đạo, vô sỉ đến mức nào.

Tôi không nên cảm thấy đau lòng vì ngài.

Vô Song nhìn thấy tôi quay về, vừa để ý sắc mặt, cảm thấy vô cùng kinh hãi rồi vội vã hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế? Cô nương vừa ra ngoài, hầu gia đã tỉnh lại ngay, nhìn thái độ vô cùng