Disneyland 1972 Love the old s
Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326251

Bình chọn: 10.00/10/625 lượt.

hạ độc Đường Thiên Tiêu có gì không thỏa đáng. Mãi cho tới khi nhận ra rằng vì chuyện này mà tôi suýt chút nữa mất mạng, Cửu Nhi mới hoảng hốt bất an trong lòng. Cho nên đến khi khó khăn lắm tôi mới giữ lại được sinh mệnh, cô bé liền dốc lòng hầu hạ tôi, hi vọng có thể bù đắp được sai lầm trước đây.

Tôi thật sự không biết liệu có nên trách mắng Cửu Nhi không, chỉ đành than dài: “Cửu Nhi, những việc của đàn ông, phụ nữ chúng ta không nên tham dự.”

Đôi mắt long lanh của Cửu Nhi bắt đầu tuôn rơi nước mắt, nấc nghẹn nói cùng tôi: “Vốn dĩ nô tì cũng chẳng hiểu gì mấy chuyện này, thế nhưng anh họ lại vô cùng kích động, nói rằng tráng sĩ thà chết không lùi bước, nhất định bắt nô tì phải làm, thế là nô tì đành làm theo. Thật ra trong lòng cũng cảm thấy hối hận vô cùng, nhiều lúc muốn nói cho cô nương biết, nhưng thật sự lại không dám. Nô tì cũng biết đây là tội đáng chết trăm lần. Kể từ sau buổi tối đưa cô nương đi gặp Trang công tử, Hoàng thượng đã chú ý đến nô tì, hàng ngày khi gặp mặt nô tì tuy rằng vẫn cười đùa hỉ hả, nhưng sau lưng đã sai Cận Thất đi điều tra thân thế của nô tì vài lần rồi. May mà gia thế của nô tì đơn giản, không có chút liên hệ nào cùng Tín vương hay nhà họ Trang, người nhà hàng ngày cũng sống đạm bạc, hiền hòa, lại là hộ thương nhân đầu tiên cống nạp vật phẩm cho quân đội Đại Chu ngày mới công thành. Không tìm ra chút sơ hở gì, lại được cô nương hết lòng che chở, nên mới yên thân đến được lúc này.”

“Vậy lúc Khang hầu điều ngươi ra khỏi cung, Hoàng thượng có biết không?”

“Sau khi cô nương rời đi, Hoàng thượng vẫn thường xuyên đến cung Di Thanh, nhưng chỉ triệu Ngưng Sương và Tẩm Nguyệt vào hầu hạ, không còn ai chú ý đến nô tì nữa. Khang hầu sai người điều nô tì đến làm việc tại cung khác vài ngày sau đó mới đưa đến đây, nên cũng chẳng có mấy người để tâm. Hoàng thượng… chắc cũng không còn nhớ ra nô tì nữa.”

Như vậy cũng có nghĩa là, Đường Thiên Tiêu hình như đã nhận ra rằng chuyện đó không phải do Đường Thiên Trọng làm, nhưng cũng chưa nghi ngờ đến Cửu Nhi. Nói cho cùng thì hôm đó cung nữ hầu rượu cho hai người không chỉ có một, gia đình Cửu Nhi trong sạch, nhất thời ngài cũng không nghi ngờ đến cô bé. Ngay cả đêm đó khi Cửu Nhi đưa đường dẫn lối cho tôi đi gặp Trang Bích Lam, cùng lắm cũng chỉ chứng minh rằng tôi tin tưởng Cửu Nhi hơn những người cung nữ khác mà thôi.

Tôi trầm ngâm một hồi rồi hỏi thêm: “Vậy thì, trong phủ Nhiếp chính vương có người của Tín vương không?”

Cửu Nhi lắc đầu đáp: “Điều này thì nô tì không biết. Vào lúc Hoàng thượng quyết định truy quét toàn bộ vệ binh trong cấm cung, anh họ của nô tì đã tìm cơ hội xin điều chuyển ra ngoài, cho đến khi đến phủ Nhiếp chính vương, nô tì vẫn chưa gặp lại huynh ấy. Có điều… nếu như có cơ hội gặp mặt, nói không chừng huynh ấy lại có chuyện gì muốn nô tì giúp sức chăng? Bây giờ nô tì cũng thường xuyên gặp mặt hầu gia, chắc ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ được cho huynh ấy thôi.”

Câu nói sau cùng của Cửu Nhi mang theo chút ý mỉa mai, tự chế giễu bản thân. Tôi thì đoán chắc người anh họ đó hẳn chẳng để tâm đến mối tình si người em họ đã dành cho mình.

Con nha đầu này thường ngày hoạt bát, nhanh nhẹn, không có việc gì cũng cười vui hoan hỉ, khiến người khác nhìn thấy là vui lây, thật không ngờ trong lòng cũng chất chứa đầy sầu muộn, buồn chán như vậy.

Quả nhiên có tâm là khổ nhất, vô tâm thì mới vui vẻ, bình thản sống qua ngày được.

Nếu như đã rời khỏi Hoàng cung, đối với tôi và cô bé mà nói như được hồi sinh lần nữa, tôi cũng chẳng muốn truy cứu chuyện dĩ vãng làm gì, chỉ khẽ than thở: “Cửu Nhi, mọi chuyện cứ tùy duyên thôi, không nên cưỡng cầu.”

Cửu Nhi gật đầu đáp: “Nô tì hiểu rồi. Ngay cả cô nương trải qua không biết bao nhiêu khổ cực cũng chẳng cầu được, huống hồ là nô tì?”

Tôi bất giác trầm ngâm, lúc lâu sau mới mỉm cười đáp: “Có lẽ đây chính là số phận của ta.”

Cửu Nhi lại hỏi thêm: “Vậy thì, cô nương chấp nhận số phận sao?”

Tôi vuốt ve chiếc bụng của mình, cảm nhận được một sinh mệnh bé nhỏ đang dần dần lớn lên, lại nhớ đến người đàn ông thường ngày lạnh lùng, nghiêm nghị, nhưng khi dịu dàng, hòa nhã thì khiến người khác vô cùng hạnh phúc, liền than dài rồi nói: “Chấp nhận số phận…cũng chẳng có gì không tốt cả.”

Hai ba tháng Mười chính là ngày sinh nhật của Đường Thiên Trọng. Bọn người Vô Song rất có lòng, đã chuẩn bị mỳ thọ, rượu thọ, cùng rất nhiều loại hoa quả từ sớm, đồng thời đem những bộ y phục chúng may gần đây đặt hết trên mặt bàn, chuẩn bị cả nến.

Đường Thiên Trọng quyền cao chức trọng, tuy không cố tình tổ chức sinh nhật gì cả, lại thường nói mọi chuyện đều phải tiết kiệm, đơn giản, nhưng những ngày này người đến chúc tụng nhiều vô kể. Trong sân bày hơn mười bàn tiệc, ngay cả Đường Thừa Sóc cũng cảm thấy sức khỏe tốt hơn, bảo người đỡ ra ngoài ngồi một lúc, uống vài chén rượu mừng rồi mới chịu quay về phòng.

Sau khi tiếp đón hết khách quý, ngài quay về Đình sen trời cũng đã sắp qua giờ Hợi.

Ngài đưa tay lật giở mấy bộ y phục trên bàn rồi hỏi: “Đều do các ngươi làm à?”

Vô Song quay sang nhìn tôi rồi mỉ