
gọt ngào vương theo làn mây, mang bao hơi ấm thoảng bên đời em..."
Hừ! Đêm hôm khuya khoắt ai gọi đến thế nhỉ???
- Alo...-Tôi bắt máy, trong lòng nảy sinh bất an.
- Nhất-Hiểu-Nguyệt...Cô phải tránh xa anh Thế Ưu
của tôi ra.-Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ tràn đầy căm
phẫn.
- Là ai đó?
- Hơ...Hồ Lam Như.
- Này! Tôi đối với Sếp chỉ quan hệ cấp trên cấp dưới, không có tư thông như mấy người đâu nha!!!
- Mày...Không có? Không có mà sếp dẫn mày đi Hàn Quốc ư?
- ỦA? Sao không nói tại mấy người không có năng lực làm việc đi. Xùy!
- Mày...
- Hồ Lam Như...Không được làm phiền bạn gái của tôi.
Tôi chưa kịp nói lại thì điện thoại bị giật mất.
Hóa ra là Lâm Thế Ưu...ỦA??? Mà...mà khi nãy...Tôi là bạn gái
anh ta hồi nào???
- Lâm Thế Ưu à...Anh...nói như vậy hình như không được hay cho lắm.
- Cô thì biết cái gì. Hừ! Đi ngủ.-Anh ta ôm ngang eo tôi, nhấc bổng tôi lên giường.
- Oái...-Tôi sợ quá nên hét lên
- La cái con khỉ. Làm ơn, cô 25 chứ không phải 15 đâu.
- Anh...Anh...
Khốn kiếp, dám chà xát lên nỗi đau của tôi.
- Cô không định sống độc thân tới già đó chứ?!
- Ban đầu, cũng định thế...
- Vì sao?
- Hừ! Đàn ông tốt trên thế giới này chết hết rồi...
- Ai nói! Vẫn còn có tôi mà...
- Xùy! Anh ta tốt nhất trong số những tên hạ lưu nhất.
- Nhất-Hiểu-Nguyệt!!!!!!!! Cô muốn bị ném từ ban công xuống không hả??? Dám nói tôi hạ lưu?
- Không dám, thưa SẾP!!!!-Tôi tức giận trùm chăn kín mít, giả điếc không thèm nói chuyện với anh ta.
- Hiểu Nguyệt...-Anh ta nhẹ giọng gọi tên tôi.
- Hử?
- Nếu...Tôi nói tôi thích cô...cô có tin không?
ẦM...Như một tiếng sét xoẹt qua đỉnh đầu, tôi đơ như tượng thạch cao.
- Tôi...tôi...tin-Không biết vì sao tôi lại trả lời như thế.
- Thật sao???
Tôi không có cơ hội trả lời, vì anh ta đang nằm đè lên người tôi và...hôn tôi.
Lạ hơn là tôi không có chút giác quan nào để kháng cự lại. Chẳng lẽ tôi cũng thích anh ta?!
Anh ta siết tôi trong vòng tay, ngủ ngon lành. Còn
tôi, một màn đấu tranh nội tâm "yêu hay không yêu" kịch liệt diễn ra.
Sau một thời gian đi công tác ở Hàn Quốc, tôi trở
về liền đánh một giấc no nê mặc kệ cái di động gào hét ỏm
tỏi, đinh tai nhức óc.
Nhưng đó cũng là điều tôi hối hận nhất của tôi
vì ngày hôm sau, vừa bước chân vào phòng chuẩn bị làm việc thì đã bị ông sếp quỷ cho nghe kinh sám hối rồi a!!!
- Nhất Hiểu Nguyệt! Tại sao hôm qua cô không nghe máy???
- Ơ...Tôi bị sốt nên ngủ say, có lẽ không nghe
được tiếng điện thoại kêu!-Tôi mỉm cười, cố gắng ra vẻ ta đây
là thục nữ vạn người yêu mến.
- Ồ! Thế à?-Hắn nâng cao giọng, tiến lại gần tôi. Tôi theo bản năng sinh tồn lui về sau.
- Nói láo!!! Cô tưởng tôi không biết gì hả???
Nói, cô với bạn trai làm cái gì hả???-Hắn đột nhiên đổ bệnh
tóm lấy cổ áo tôi, nhấc lên. Trời ạ! Quỷ cũng bị bệnh hay
sao???
*******************Sunflower
- Tôi...tôi không có bạn trai nên làm gì có ai để mờ ám chứ!!!
- Nói láo!!!
- Ê! Đủ rồi nha! La cái quái gì hả??? Anh câm
liền cho tôi. Tôi từ tốn giải thích đã là may cho anh rồi, hay
anh muốn ăn dép hả??? Tôi có bạn trai hay không là chuyện riêng
của tôi. Ở công ty, thời gian làm việc của tôi do anh quyết định nhưng ở nhà thời gian là của riêng tôi. Anh không có quyền sai
bảo!!!!-Tôi quăng hình tượng "yểu điệu thục nữ" xa mấy trăm km
mà to mồm rống lên với hắn. Tức quá! Tức quá!
Nhưng nhìn cái mặt hắn ngạc nhiên trông buồn cười chết nên tôi nhất thời hả giận vô cùng. Khà khà...Đừng có
trông mặt mà bắt hình dong nhé tên kia!!!
- Oa...Không nhìn ra cô cũng thuộc dạng "thú quý
hiếm" nha!-Hắn trợn hỏa mắt nhìn tôi. Thú-quý-hiếm??? Hơ, tôi
là người mà hắn ví kiểu đó hả???
- Anh...anh...TÔI LÀ NGƯỜI NHA!!!
- Nhất Hiểu Nguyệt! Tốt nhất cô không nên cãi lại tôi, hiện tại tôi là sếp của cô nha!-Hắn một tay nâng cằm, tay
kia quấn lấy eo tôi, thì thầm một cách mờ ám.
- Hừ! Vậy tôi nghỉ việc là xong chưa gì??? Buông
ra...-Tôi đẩy hắn ra, tiếp.-Anh yên tâm, ngày mai tôi sẽ đưa đơn
nghỉ việc đến.
Tôi quay người định bỏ đi thì hắn kéo lại, gằn giọng:
- Cô đừng có làm ra vẻ thanh tao thoát tục nữa,
ngay từ hôm cô đi nhầm phòng thì tôi đã biết ý đồ của cô
rồi...Ui...
Hắn chưa nói hết thì bị tôi một phát giẫm lên
chân hắn, hắn ôm chân nhảy lò cò vòng vòng trông cực kỳ hài
luôn. (Tôi mang giày cao gót nha!!!^^)
- Cô...sao cô...
- Hehe...Chừa nhé!
Tôi định bỏ đi thì hắn mất đà té nhào vào người tôi. Chưa kịp đứng dậy thì...Cạ̣ch...Cửa mở. Bóng của Hồ Lam
Như xuất hiện ngoài cửa...
Tôi còn tư