
ng và Bồi Hoa không được giao phó một chức vụ gì cả. Kết quả là sự bất mãn của vợ tôi và hai con tôi càng lớn, họ liên kết nhau để đối phó với Nhược Trần. Vừa lo quản trị công ty vừa lo học nên Nhược Trần lúc nào cũng bận rộn vì còn trẻ lại thiếu kinh nghiệm quản trị nên nó đã để công ty thất thoát trên triệu bạc.
Ông Nghị thở dài.
- Tôi đã giận dữ và mắng nó thậm tệ, cô cũng biết tánh tôi nóng, lại có Bồi Trung nói thêm vào nên tôi càng giận. Nhược Trần một mực nói không biết gì đến chuyện thất thoát. Nhưng trong cơn giận tôi đâu có đếm xỉa đến lời giải thích, sau cùng Trần nói.
- Con biết con chỉ là một đứa con rơi, trong nhà nầy cũng xốn mắt nên vu tôi trộm tiền để có cớ đuổi tôi. Đừng tưởng tôi ham tiền của mấy người, tôi ghê tởm nó lắm, tôi thù cả cái họ Định và thân thế tôi nữa. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không ở trong gia đình này, cũng như không muốn thấy mặt một người họ Định nào khác.
Rồi nó giận dữ bỏ đi. Đó là lần đầu tiên cô cũng biết tính tôi nóng nảy, làm sao dung thứ được cho những câu nói xấc xược được, chuyện xảy ra khiến tôi tức tối. Có điều tôi chắc chắn là mình không thể lầm lẫn Nhược Trần được, nên xét kỹ lại sổ sách kết quả tôi tìm ra thủ phạm không ai khác hơn là vợ và hai đứa con tôi.. Còn thằng con rơi; tội nghiệp nó chẳng biết gì cả.
Ông Nghị thở dài.
- Rồi sau đó?
- Tôi là một người cao ngạo, làm sao tôi có thể nhận sự lầm lẫn của mình với con được? Nên trút cơn giận lên đầu hai thằng con lớn, tôi hạ lệnh cho chúng phải đi gọi Nhược Trần về. Chúng sợ hãi đi tìm nhưng Nhược Trần cự tuyệt. Giận quá tôi đuổi cả vợ tôi với Bồi Trung, Bồi Hoa ra khỏi nhà, tôi còn đăng báo từ họ. Nhược Trần xem báo nó trở về. Tôi còn nhớ hôm đó nó đứng trước mắt tôi, nói.
- Thưa cha, cha đã tàn nhẫn đối với mẹ con, đã bạc đãi con, một bi kịch chưa kết thúc, con không muốn cha tạo thêm một bi kịch khác. Tại sao cha lại đuổi mẹ con Bồi Trung chớ?
Sự thật mục đích tôi chẳng qua chỉ để gọi Nhược Trần trở về, bây giờ nó đã về rồi tôi còn mong gì hơn. Thế là tôi gọi vợ tôi, Bồi Trung và Bồi Hoa trở về, tôi tưởng rằng sau đấy Bồi Trung, Bồi Hoa và Nhược Trần phải yêu nhau hơn bao giờ hết. Không ngờ sự thù hận giữa chúng càng ngày càng đậm, không phải chỉ có sự xung đột của chúng với nhau mà ngay cả giữa tôi và Nhược Trần cũng có sự cay đắng. Nó ương ngạnh cố chấp thì làm sao tôi có thể tha thứ cho nó được. Giữa lúc đó thì một chuyện khác lại xảy ra.
Ông Nghị nằm nghiên một bên tiếp.
- Mùa đông năm ấy, đột nhiên tôi nhận được một bức thư từ Nhật gửi sang, đó là bức thư tuyệt mệnh của Kiểu Gia. Nàng đã chết trong mệt bệnh viện gần Osaka, Kiểu Gia chết vì chứng bệnh lao. Sau đó tôi mới biết khi lấy chồng được ba năm nàng đã bị chồng bỏ. Tự ái khiến Kiểu Gia dù sống khổ cực nơi Nhật vẫn cắn răng chịu đựng chứ chẳng cần xin xỏ hay than van với tôi. Chính sự lao lực quá sức đã khiến nàng ngã xuống. Tôi chua xót và bay ngay qua Nhật thu nhận mảnh xương tàn của nàng. Còn Nhược Trần khi được tin nó đã lồng lộn lên như một gã điên; nó nắm lấy áo tôi nói.
- Thì ra mẹ tôi vẫn còn sống, thế mà ông nhẫn tâm để mẹ tôi phải bơ vơ chết trong sự nghèo khổ. Ông là một thứ con người vô lương tâm, một thứ thú mặc áo người!
Lúc đó tôi đang đau khổ, trong cơn đau khổ cùng cực tôi không ngờ Nhược Trần lại dám nói với tôi những lời như vậy. Tôi tát cho nó hai tát tai và nó giận dữ bỏ đi.
Lần này nó đi suốt một năm, cũng trong năm này Bồi Hoa lấy vợ, riêng Bồi Trung thì đã lấy vợ trước đó ít lâu, tôi chẳng ưa hai con dâu này tí nào vì sự chua ngoa và ích kỷ của chúng. Đến lúc đứa con thứ 3 của Bồi Trung ra đời, tôi không còn chịu nổi nữa nên cho mỗi đứa một số tiền rồi bảo chúng ra riêng. Bồi Hoa không chịu, cha con chúng tôi lại xảy ra một trận cải vã kịch liệt. Trong lúc giận, Hoa đã hỏi tôi.
- Cha định đuổi chúng con đi để rước thằng con rơi của cha về phải không?
Tôi lại cho chúng mấy tát tai. Hôm sau Bồi Trung và Bồi Hoa dọn ra khỏi nhà, riêng tôi, tôi cũng phải vào nằm bệnh viện, đấy là lần đầu tiên bệnh tôi bộc phát.
Tôi đã mê sảng hơn một tuần, và khi mở mắt ra đã thấy Nhược Trần ngồi cạnh giường và đôi mắt quầng đen.
Ông Nghị ngưng lại, nụ cười buồn thoáng trên môi, hình như có cả những giọt lệ.
Nhìn đồng hồ 12:15. Đêm đã khuya rồi, bên ngoài cửa đèn phố Đài Bắc đã tắt. Nhưng sao vẫn sáng trên nền trời đen. Vi nói.
- Thôi ngày mai kể tiếp đi, giờ này ông cũng nên nghỉ.
Ông Nghị lắc đầu.
- Khoan, cô hãy ngồi nán lại để nghe tôi kể hết, chuyện cũng sắp xong rồi, biết ngày mai tôi còn hứng kể tiếp không?
Vũ Vi cười nhẹ
- Vâng, thế thì ông kể tiếp đi.
- Nhược Trần lại trở về Vườn mưa gió nhưng nó không còn như xưa nữa, nó đã thay đổi. Ít nói hơn, thường buồn và hay nổi nóng, nó buông xuôi tất cả công việc. Tôi biết nó còn giận, còn căm thù tôi. Cũng như lúc nào cũng sẵn sàng để xa tôi. Khoảng cách cha con càng lúc càng lớn, lúc nào gặp nhau cũng cãi lẫy. Bồi Trung và Bồi Hoa được dịp lại đổ dầu vào lửa chúng nó bảo: "Nhược Trần trở về là vì cái gia tài của tôi". Điều này càng khiến cho Trần tức giận, nó bắ