
loại nào cứ nói chúng tôi sẵn sàng làm theo ý cô.
Vũ Vi cảm động.
- Bác tốt với cháu quá.
- Đó là bổn phận của chúng tôi. Bà Lý xoa tay vào váy lau, cúi đầu:
- Cô đã mang lại sinh khí cho cái nhà nầy thì chúng tôi phải làm cái gì để đền lại lòng tốt của cô chứ.
- Thế à? Vi không ngờ mọi người lại quan trọng hóa nàng như thế nàng chớp nhanh mắt cảm động.
- Bác Lý, bác đến đây tôi nói nghe chuyện này này.
- Dạ
Bà Lý rụt rè bước tới, Vũ Vi cố nén xúc động nói.
- Bác nói lại cho chồng bác và ông Triệu biết, tuần sau khi được nghỉ tôi sẽ đến tìm "ông ấy" cho.
- Thật à?
Bà Lý sung sướng đến độ không nói thêm được gì nữa, chạy bay xuống lầu.
Vũ Vi ngã xuống giường, trừng mắt nhìn lên trần nhà, nàng chợt thấy mình đã rơi quá sâu vào cơn lốc. Một tuần trôi nhanh, chân ông Nghị càng ngày càng khỏe, bây giờ thì ông có thể chống gậy xuống lầu hay đi dạo trong vườn mà không cần ai dìu bước nữa. Bác sĩ Hoàng đến thăm bệnh có vẻ hài lòng.
Ông Nghị chẳng có vẻ quan tâm lắm đến cái chết, ông vẫn tiếp tục thảo luận công việc ở sở với quản lý và cứ cách ngày lại họp với luật sự Mậu một lần, tuần lễ vừa qua đã trôi đi trong sự bình yên, sóng gió có chăng chỉ ở mỗi một ngày thứ bảy, đó là ngày Bồi Hoa và Bồi Trung đưa vợ về thăm.
Đúng là một ngày đầu phiền muộn, tiếng chửi rủa, đánh lộn, khóc lóc của trẻ con làm ồn ào cả "Vườn mưa gió" Vợ Bồi Trung vừa bước vào nhà đã lên giọng chủ nhân, hét Thúy Liên rồi kiếm chuyện này nọ để trách móc người nầy người khác trong nhà. Trong khi Bồi Hoa gây sự với ông Lý vì chuyện lỡ tay bứng bỏ cây trúc đào mà hắn trồng từ trước, cuộc cãi vã nổi lớn khi ông Lý vì nóng tính buột miệng:
- Cậu Hai, cho cậu biết dầu sao cậu cũng chưa là chủ nhân của vườn mưa gió này nhé.
Thế là cơn bão tố ùn ùn kéo đến, Bồi Hoa mắng ông Lý là vô lễ, trong khi ông Lý yên lặng bỏ đi không trả lời. Mỹ Kỳ giả vờ nhảy vào khuyên can nhưng thật ra để nói gần nói xa khiến Tứ Văn bị nhột, lên tiếng, và cuộc đấu khẩu thứ hai lại xảy ra rồi đâm đánh lộn giữa trẻ con khiến cả vườn mưa gió trở thành một buổi nhóm chợ nhỏ. Ông Nghị rút lui ngay về phòng từ lúc đám đông kéo đến.
Mãi đến lúc chịu hết nổi, ông mới chống gậy xuống lầu. Sự xuất hiện của ông làm không khí lắng ngay. Đôi mắt bén của ông quét qua từng đứa con trai trong phòng khách.
- Cuộc viếng thăm của chúng bây đến đây kết thúc được chưa chứ.
Bồi Trung ngạc nhiên.
- Cha!
Ông Nghị không đợi Bồi Trung tiếp, đã chận lại.
- Thôi đủ rồi, đừng nói thêm một tiếng nào nữa, tao đã hiểu sự hiếu thảo của chúng bây, nhưng theo lời cô y tá riêng thì tao rất cần sự yên tĩnh nghỉ ngơi chúng bây ạ.
Quay sang Vũ Vi, ông hỏi:
- Phải không cô y tá?
Vũ Vi chỉ biết gật đầu, ông Nghị tiếp.
- Vì vậy tốt nhất là mang lũ con của chúng bây về đi.
Bồi Hoa nắm lấy cơ hội.
- Thưa cha nếu sức khỏe cha kém thì đừng làm việc gì nhiều để con phụ cha chăm sóc công ty vậy.
Ông Nghị khoát tay.
- Thôi không cần, chuyện của tao để tao lo, tụi bây đi đi.
Bồi Trung chen vào.
- Con thấy ông quản lý Đường đáng nghi lắm cha ạ..
Ông Nghị quay sang thằng con lớn hét.
- Chúng bây còn nói gì nữa chứ? Đã bảo để tao yên không được sao. Nếu còn biết tao là cha chúng mày thì làm ơn đi khuất mắt tao ngay đi.
Tứ Văn chua ngoa.
- Thôi đi Khởi Khởi, Trung Trung, Vân Vân đi mau mặc quần áo đi về, chúng mày ở đây chỉ tổ cho người ta ghét thôi. Tưởng đến thăm ông nội được lợi lộc gì, không ngờ chỉ được người ta coi như là thứ con hoang.
Ông Nghị giận run, ông đưa gậy chỉ thẳng vào mặt Bồi Trung:
- Bồi Trung mầy đưa con vợ mầy đi khỏi nơi đây ngay. Từ đây về sau đừng cho nó thấy mặt tao nữa nhé?
Bồi Trung kéo vai vợ đẩy ra cửa miệng xoa dịu ông Nghị.
- Cha đừng giận, hơi đâu cha lại giận tụi đàn bà.
Mấy phút sau Bồi Trung, Bồi Hoa dẫn cả gia đình rời khỏi "Vườn mưa gió". Khi xe họ đã ra khỏi cổng, ông Nghị thở phào ngồi phịch xuống ghế, ông có vẻ mệt mỏi. Vũ Vi chạy tới bắt mạch, và lập tức chạy bay lên lầu mang thuốc xuống.
- Ông giận gì cho khổ thế?
Bà Lý mang thuốc tới.
- Cô Vi nói phải đấy, ông chủ giận làm chi cho khổ thân thôi.
Ông Nghị nằm dài trên ghế, mắt nhắm, ông thấy chán nản lạ lùng.
- Con ơi là con! Trời ơi là trời! Sao tôi có những thằng con trời đánh như vậy?
Vũ Vi đặt tay lên vai gầy của ông Nghị, yên lặng với ánh mắt an ủi, nàng biết trong giây phút này nên yên lặng là tốt nhất.
Ông Nghị bị thuốc ngắm ngủ yên, bấy giờ Vi và bà Lý mới chịu rút lui.
Chủ nhật đến, đây là ngày nghỉ của Vi. Sáng sớm sau khi tiêm thuốc cho ông Nghị và dặn dò cách cho uống thuốc với bà Lý xong, nàng mới mặc áo xuống phố.
Bước ra cửa, ông Nghị đã ngắm nàng hỏi.
- Cô có thể cho tôi biết hôm nay cô sẽ xử dụng thời gian ra sao không?
Vi chúm chím cười.
- Tôi sẽ đến hai trường đại học để thăm hai cậu em và sau đó...
Ông Nghị không đợi Vi tiếp câu, tiếp đuôi.
- Sau đó sẽ đến nơi hẹn với ông bác sĩ ở phòng quang tuyến phải không?
Vũ Vi nhún vai.
- Cũng có thể.
Ông Nghị gật gù.
- Cũng tốt nhưng phải cẩn thận nhé, đàn ông lúc nào cũng nguy hiểm lắm đấy.
- Vâng cảm ơn ông. Tôi s