
ắt:
- Ông tưởng chúng tôi ngu lắm à?
Trong khi Bồi Trung làm ra vẻ tự nhiên.
- Tôi thấy, cha tôi đã muốn chú Trần nhận di sản đó thì tốt nhất là để chú ấy lãnh luôn vậy.
Giữa khi Bồi Trung, Bồi Hoa tính toán và nghiên cứu hồ sơ Nhược Trần vẫn giữ vẻ yên lặng, mãi đến lúc nghe Bồi Trung nói, chàng mới quay lại nhìn bức ảnh ông Nghị treo trên tường cười to.
- Ồ cha! Cha đúng là một mẫu người pha trò hay nhất thế giới, cha để lại cho Bồi Trung tính tàn nhẫn, Bồi Hoa tính ích kỷ và món nợ lớn thì cho con thì làm sao có đứa nào dám từ chối di sản của cha chứ? Ha! Ha!
Quay sang luật sư Mậu, Trần nói.
- Thưa luật sư, tôi sẵn sàng nhận di sản của ông bố tôi, cha nợ con trả trên đời này không phải là chuyện lạ, vả lại ông bố biết tôi sẽ giữ vững được cơ nghiệp của ông để lại người mới giao cho tôi, nếu bây giờ tôi không nhận chẳng phải là bậu lắm sao?
Luật sư Mậu gật gù:
- Hay lắm! Tôi nghĩ cha cậu rất hài lòng...
Người yên lặng nãy giờ là Tứ Văn, đột nhiên lên tiếng.
- Khoan mừng đã, còn vườn mưa gió nữa chi. Khu vườn này ít nhất cũng trị giá trên bốn, năm triệu cơ mà.
Luật sư Mậu cười:
- Vâng, đoạn đề cập đến chuyện đó tôi sắp đọc tới đây.
Ông cúi xuống tiếp tục đọc di chúc, mọi người nín thở nghe ngóng Vũ Vi thấy thương hại cho ông Nghị. một đời tạo dựng để rồi khi nhắm mắt chỉ còn lại độc mỗi vườn mưa gió mà vẫn chưa yên thân, con cái sẵn sàng hùm hổ chia của.
Vi đứng bên cửa nhìn ra ngoài. Hồ nước và bức tượng đồng vô tri nàng thắc mắc không hiểu luật sư Mậu muốn có sự hiện diện của nàng ở đây làm gì.
Khi ta chỉ là người ngoại cuộc, Vũ Vi tự hỏi, nhưng giọng đọc của ông Mậu đã vang lên, khiến nàng không thể không lắng tai nghe.
Điều thứ 4:
- Riêng về động sản "Vườn mưa gió" tọa lạc số X đường X núi Dương Minh thì nửa tháng trước đây tôi đã sang tên cho cô Giang Vũ Vi, tất cả động sản và bất động sản trong ngôi nhà trên đều thuộc quyền sở hữu của cô Vi cả với điều kiện...
Ông Mậu chưa kịp đọc tiếp thì Tứ Văn đã nhảy xổm vào.
- Tầm bậy! Sao có chuyện vô lý được? Một cô y tá không liên hệ gì cả mà cũng được xí phần à? Chắc chắn phải có sự sai lầm nào ở đây.
Đồng thời Vũ Vi cũng bàng hoàng, nàng bước về phía luật sư Mậu.
- Xin luật sư đọc kỹ lại xem có lộn không, làm sao mà... mà ông ấy lại để nhà cho tôi?
- Hừ.
Mỹ Kỳ trề môi:
- Tại sao lại để nhà cho cô à? Còn giả vờ nữa...
Câu nói của Mỹ Kỳ như đánh thức Tứ Văn, cô ả tru lên.
- Đúng rồi, lão già nầy đúng là "già phong lưu mà".
Vũ Vi tái mặt, nàng giận xanh môi.
- Mấy người nói thế là thế nào?
- Thế nào à?
Tứ Văn đanh đá:
- Chả cần cô phục vụ có mấy tháng mà ông bố chồng tôi lại tự nhiên cho không một ngôi nhà trị giá trên bốn, năm triệu bạc, như thế chẳng là lạ lắm sao? Ngay từ đầu tôi đã biết ông ta đúng là loại mê gái mà. Tôi nói thế đó, nếu cô chẳng có tịch thì chớ ra miệng.
- Đúng rồi!
Bồi Hoa cũng kêu lên:
- Đúng là chuyện khôi hài lớn trên đời. |Một người có ba thằng con, mà lúc chết đi lại cho di sản đáng giá nhất cho một cô y tá xa lạ... Hừ, hèn gì ổng không chết sớm sao được.
- Im mồm.
Nhược Trần hét lớn:
- Anh câm mồm ngay cho tôi, cha chết là vì anh, tôi chưa đập anh vỡ mặt ra, bây giờ anh đi nhục mạ người ta nữa à? Anh lưu ý đấy, hôm nào biết tay tôi.
Mỹ Kỳ the thé.
- Ối giời ơi! Coi bộ không phải chỉ có ông già mê cô y tá thôi mà ngay cả thằng con trai cũng thế.
Tứ Văn gặp dịp ùa vô.
- Ba người ở chung một nhà, thì chỉ có trời mới biết chuyện gì đã xảy ra bên trong.
Mặt Vi càng lúc càng tái, nhưng nàng cố nén cơn giận xuống.
- Thưa luật sư, luật sư ban nẫy nói nhà đã được sang tên rồi phải không?
- Vâng, nói khác đi là trước khi di chúc được thi hành nhà đã thuộc về cô hơn nửa tháng. Đây là nhà đất, ông Nghị bảo ngay khi ông ngã xuống tôi phải đưa cho cô.
- Làm gì mà... Tại sao ông ấy sang tên cho tôi bao giờ mà tôi chẳng biết tí gì cả vậy... A đúng rồi, hai tháng trước, ông ấy có mượn căn cước và ấn của tôi để làm tờ khai ở đậu, không ngờ... thì ra...
- Vâng.
Luật sư Mậu nói:
- Cô nói đúng đấy, tất cả thủ tục đều qua tay tôi cả, nên tôi biết rõ chuyện. Bây giờ cô là chủ nhân Vườn mưa gió nầy.
- Vâng.
Và Vi gật đầu:
- Xin luật sư cho biết đã đọc hết di chúc chưa ạ.
- Dạ chưa, bây giờ tôi đọc tiếp nhé.
Với những điều kiện sau đây!
A) Khu Vườn mưa gió không được đặc chuyển nhượng hay giữ lại cho bất cứ một người thứ hai nào khác, nói khác đi, khi Giang Vũ Vi còn sống thì vườn mưa gió là của Giang Vũ Vi và chỉ được phép để lại cho con của Vũ Vi mà thôi.
B) Định Nhược Trần, thằng con trai út của tôi, có toàn quyền ở lại Vườn mưa gió nầy.
C) Tất cả những người làm cũ của tôi gồm vợ chồng ông Lý, ông Triệu... Trừ trường hợp tự ý muốn rời khỏi thì thôi, bằng không có quyền ở lại vườn mưa gió tiếp tục công việc cũ.
Điều thứ 5:
- Tôi cũng sẽ tặng cho vợ chồng ông Lý và ông Triệu mỗi người một số tiền là 200 ngàn, tiếc là hiện không có tiền mặt, nên kể như nợ lại thằng con tôi là Nhược Trần phải trả khi hãng dệt và hãng may của nó phát triển được. Trong trường hợp 3 năm trôi qua mà sự nghiệp của Nhược