
kỹ một chút nhưng hiện tại cũng cảm thấy người cháu dâu mới này cũng không tệ. Đã là phụ nữ
thì phải ra được phòng khách vào được phòng bếp, biết trên biết dưới,
không ăn khói lửa của nhân gian, biết rõ việc nào nên làm việc nào không mới không bị người khác chê cười. Người cháu dâu mới này cũng không tệ, dáng người xinh đẹp lại có thủ nghệ, làm cơm cũng tốt vô cùng. Nhưng
quan trọng nhất là rất biết giữ bổn phận, đối với người già cũng hiếu
thuận rất xứng với cháu trai của ông là đủ rồi.
Người đã già, đều mang trong người chút tâm tính trẻ con, tựa như Lão Ngoan Đồng vậy. Vừa có được món đồ tốt, liền muốn đi ra ngoài khoe khoang. Ngày thứ hai,
ông cụ đi giày mới ra ngoài khoe khoang với mấy người chiến hữu gần đất
xa trời của mình. Không ngờ khi trở về lại mang theo cả bọn họ, nói là
muốn cho bọn họ xem cháu dâu mới của ông một chút. Mỗi người đều muốn có một chút quà ra mắt từ đó liền lộ ra mục đích của chuyến đi này rồi,thì ra bọn họ ai cũng muốn có một đôi giày như thế.
Bọn họ mặc dù
không giống như ông cụ, có bệnh nghiêm trọng ở chân như vậy nhưng đều là người già cả rồi, lúc nào cũng hoài niệm về những việc trước kia. Ông
cụ mặc dù ngoài miệng hét lớn những lão già này đều không phải là người
tốt, kiến thức hạn hẹp, một đám sống thổ phỉ nhưng có thể nhìn ra tình
nghĩa cùng chung hoạn nạn sống chết của bọn họ. Điền Mật Nhi từ trong
tâm khảm cũng vô cùng bội những lão anh hùng phục bảo vệ tổ quốc vì vậy
để thỏa mãn sự hoài niệm đó cho mấy ông cụ làm đi đo chân làm giầy cho
từng người. Cũng nhân dịp định làm cho thêm ông cụ vài đôi giày để phòng bị, tiện thể làm thêm cho các ông cụ kia mỗi người một đôi. Chỉ là mỗi
ngày muốn rỗi rãnh cũng không được, ngày ngày phải khâu đáy giày bằng
chỉ gai đến cuối cùng tay bị sưng vù lên.
Người trong nhà vừa
nhìn, cũng vội vàng khuyên cô tạm nghỉ đã, làm được bao nhiêu hay đến
đấy. Nhưng Điền Mật Nhi không muốn làm cho những lão anh hùng này thất
vọng, liền ở sau lưng mọi người vụng trộm làm, cuối cùng trước khi trở
nhà cũng làm xong.
Lúc gần đi ông cụ nói với hai vợ chồng con
trai thứ rằng: "Cô gái này là người tốt, anh chị phải đối đãi cho tốt,
đừng bạc đãi, nếu không tôi sẽ tìm anh chị tính sổ! Hiện tại người giống như nó vừa có nghị lực lại còn hiếu thuận không nhiều lắm, cưới cháu
dâu này rất đúng, tôi cũng nhớ công này của anh chị! Ha ha!"
Hoàn toàn bất đồng với kiếp trước, Điền Mật Nhi cũng cảm thấy vui mừng, cái
gì gọi là gái có công thì chồng chẳng phụ cô hiện tại mới chính thức cảm nhận được. Nhìn những người mà mình quan tâm, người mà mình thương yêu
hạnh phúc thì cũng chính là hạnh phúc lớn nhất của mình! Lúc gần đi lại cùng
Điền Dã gặp mặt một lần, đến thăm trường học của bọn họ, có cảm giác
thật hâm mộ. Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cô lại càng muốn đuổi theo
bước chân của chồng mình hơn, khi anh quay đầu là có thể nhìn thấy cô ở
đó rồi.
Ngày ngày trôi qua vô cùng thư thái, con người của Điền
Mật Nhi cũng càng ngày càng trở nên ôn hòa, vốn đã có diện mạo xuất
chúng hiện tại lại càng thêm dịu dàng động lòng người. Cộng thêm học
hành giỏi giang, tâm tính hiền hòa, quan hệ giao tế ở trường học và
Triệu gia danh tiếng đạt được cũng rất tốt. Trong suy nghĩ của học sinh ở trường tương đối sục sôi gọi cô bằng các danh hiệu rất kêu nào là: ‘
Điền mỹ nhân ’, “ Mỹ nhân Tam Trung”, dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng
riêng. . . . Điền Mật Nhi sau khi biết được liền cảm thấy rất buồn nôn.
Thời gian thi tốt nghiệp trung học cũng bắt đầu được đếm ngược rồi, đời
trước Điền Mật Nhi chưa từng tham gia, vẫn nghe nói là nó như thế nào ra làm sao, hiện tại đang ở trong tình thế như vậy mới cảm nhận được rõ
ràng. Mặc kệ đầu óc có thông minh như thế nào, chỉ cần dính vào chuyện
thi tốt nghiệp trung học thì dù cho có thêm mười cái đầu nữa cũng không
đủ dùng. Mỗi ngày đều là mài lưng học thuộc công thức, miệt mài làm bài
tập nhưng vẫn làm không hết, trong óc toàn là kiến thức, còn sót lại chỉ là bản năng mà thôi.
Lý Kiều Dương kêu la là mình bị lừa, sớm
biết vậy đã không làm trò ngoan thì bây giờ đã có thể liều mạng phủi tay chạy đi chơi rồi. Điền Mật Nhi cũng không biết nói thế nào liền ngu ngơ cười cười, im lặng nghĩ trong lòng! ~ đi chơi? ? Rốt cuộc là đã nhặt
được cái đồ gì tốt đây??? !
Đêm trước khi thi, trường học cho
nghỉ một ngày để học sinh có thể nghỉ ngơi thật tốt, dùng trạng thái
tinh thần tốt nhất để khi thi đạt thành tích tốt nhất. Bất ngờ được nghỉ học, rất nhiều học sinh đều cảm thấy nhất thời không quen, khi đi ra
khỏi cổng trường cảm giác vẫn còn rất mê man. Ông nội của Lý Kiều Dương
qua đời, nên ngày hôm trước đã xin nghỉ rồi, Điền Mật Nhi vừa đi vừa
luyện từ đơn, bây giờ mặc dù trí nhớ so với trước kia tốt hơn rất nhiều, nhưng cô tin chắc rằng thiên tài nếu không ngừng cố gắng cũng sẽ biến
thành tầm thường mà thôi. Kinh nghiệm trải qua hai đời làm cho cô rất
biết tiếc phúc, mặc dù trong lòng có lúc cũng sẽ mệt mỏi, nhưng sau khi
thu xếp lại tâm tình thì lại tự nói với mình rằng phải tiếp tục cố gắng