
. Làm lộ ra cái eo thon, cặp mông tròn trịa, đôi mật đào vô cùng mê người,
vung một tay phủ lên xoa nắn vân vê. Nhưng hình như vẫn cảm thấy yêu như vậy không đủ, lại liếm láp lại mân mê. Triệu thiếu tá nắm giữ lực đạo
không tốt nên có lúc làm cho cô thấy đau, nhưng lại càng có thêm cảm
giác, không lâu sau liền làm cho cô thật sự không chịu nổi, khó nhịn
than nhẹ ra thành tiếng.
Lão nhị từ nãy giờ vẫn bị gạt sang một
bên không được nhúng tay vào liền kêu gào nói muốn lên sàn, Triệu Phương Nghị nhẹ nhàng lấy tay cho vào đúng trọng tâm, nhún người một cái liền
thẳng tiến! Điền Mật Nhi đột nhiên bị kích thích như vậy liền cong người lên cảm giác rốt cuộc cũng đã được viên mãn rồi, thoải mái than lên.
Lão nhị nhận được quân lệnh, lập tức phấn chấn lên đốc toàn bộ tinh thần
toàn lực biểu hiện, cho vào rút ra, mỗi lần tiến công đều tiến vào chỗ
sâu nhất của trại địch. Điền Mật Nhi rất nhanh liền chịu không được sự
mãnh liệt này, hét lên một tiếng, nộp khí giới đầu hàng.
Suốt cả một đêm trong phòng đều là tiếng giường rung lên bần bật lạch cạch. . . . . lạch cạch. . . . . . ." Phiếu điểm vừa có đã được Hiệu trưởng của Tam Trung khua chiêng gõ trống tự mình đưa tới, chỉ còn kém chín điểm nữa là đạt điểm tối đa! Thủ khoa của khoa tự nhiên của cả nước thế nhưng lại xuất hiện tại trường học
của bọn họ. Điều này không biết là có bao nhiêu vinh dự, vốn còn tưởng
rằng ông bị chết già ở vị trí hiệu trưởng này rồi, xem ra vẫn còn có hi
vọng để thăng chức! !
Hiệu trưởng kích động liền tặng thưởng cho
Điền Mật Nhi ngoài quà ra còn có năm trăm đồng tiền thưởng nữa! Dĩ nhiên hiệu trưởng là vì tương lai của mình nên không thèm cân nhắc đến vấn đề tiền bạc ở đây.
Đạt điểm cao nhất nước khi nghe thấy liền làm
cho người ta nhiệt huyết sôi trào, Triệu Quốc Đống cùng Phương Di ở đơn
vị còn đang đương chức nên không ít người mượn lý do này tới chúc mừng
để thiết lập quan hệ . Ông cụ Triệu nghe nói cháu dâu thi được thành
tích tốt nhất cả nước thì liền mừng rỡ mời bạn bè thân thích tới ăn bữa
cơm, khi đi ra ngoài tìm chiến hữu cũ cũng liền khoe khoang, đi đến đâu
thì câu ở cửa miệng luôn là cháu dâu của tôi thế này cháu dâu của tôi
thế kia. Nghe nói Điền Mật Nhi muốn tới thủ đô học, còn nói phải tìm chỗ ở bên ngoài như vậy làm sao được, trong nhà có rất nhiều phòng, có phải không nguyện ý ở cùng với một ông già là ông hay không ! !
Điền
Mật Nhi cũng đành chịu, trước đây còn muốn khi đi học trên đó thuê một
phòng để ở với mong muốn được độc lập sinh hoạt bây giờ liền tan biến
rồi!
Nguyện vọng thi vào đại học của Điền Mật Nhi chính là *****
khoa ngoại ngữ chuyên ngành tiếng Pháp. Tiếng Anh của cô cũng không tệ,
lại đặc biệt học bốn năm thấy quá lãng phí thời gian. Người ta đều nói
tiếng Pháp là ngôn ngữ tao nhã nhất nên cô muốn cảm thụ một phen. Ngoài
ra còn học thêm tiếng Arab và tiếng Nga, Trong samạc của Arab đều chôn
rất nhiều vàng bạc, coi như đời này tiền đồ không lớn nhưng về sau làm
phiên dịch tiếng Arab cũng đủ kiếm tiền rồi. Tiếng Nga là do bà Phương
Di đề nghị, giống như mọi người ở thời của bà đều tiếp xúc với tiếng Nga là chính, bọn họ khi còn bé ngôn ngữ tiếp xúc không phải là tiếng Nhật
mà chính là tiếng Nga, huống chi nước E cũng rất gần, về sau có thể cần
dùng đến. Hơn nữa bản thân Điền Mật Nhi còn muốn tiếp cận với cả ngôn
ngữ của Nhật và Hàn, tính toán một chút không phải là ‘ tinh thông tám
thứ tiếng ’ rồi sao! ! Dường như có hơi có khuynh hướng của một thiên
tài! !Nhưng thấy cảm giác này cũng thật tốt!
Ngày nghỉ của Triệu
Phương Nghị không nhiều lắm, đại đội mới thành lập cũng rất mong chờ
huấn luyện viên đến đó, ở nhà chưa được bao lâu liền phải chuẩn bị trở
về rồi. Nghĩ tới vừa đúng còn dư ra hơn hai ngày nên giúp đỡ Điền Mật
Nhi chuẩn bị thu thập một chút để lên thủ đô.
Trước khi đi vợ
chồng son trở về Điền Gia một chuyến, Điền Mật Nhi một năm này bù đầu
vào thi cử mà Triệu Phương Nghị lại không có ở trong nước. Một năm trước lúc Điền Mật Nhi gọi bọn họ lên thành phố để đặt mua đồ tết thì lúc đó
mới gặp được một lần. Vì lúc lại mặt Triệu Phương Nghị không về nên hiện tại trong thôn nói xấu rất nhiều, nói rằng Điền Mật Nhi bị lừa gạt, con trai Triệu gia thật ra là một kẻ ngu ngốc. Cũng có người nói nhà họ
không cần Điền Mật Nhi rồi nên mới chỉ có một mình cô trở về thôn thôi .
Những điều này Điền Đại Hà và Vương Tứ Nhi cũng không dám nói với cô sợ cô
thi bị phân tâm, Triệu Phương Nghị lại không ở nhà, sợ cô nghe sẽ khó
chịu. Vào lúc này khi con gái con rể đi ô tô về còn mang theo túi lớn
túi bé đến nhà mẹ đẻ thì lời đồn đại bát quái nhất thời không đánh mà
tan. Vương Tứ Nhi cảm thấy vô cùng có mặt mũi, suy nghĩ một chút đến
những cái miệng bà tám đang xám xịt ảo não kia liền muốn cười to ra
thành tiếng.
Con rể tới cửa, gà vịt liền gặp nạn, bảy đĩa tám bát so tiệc mừng cũng không kém là bao, cha vợ con rể uống với nhau vô cùng sảng khoái. Điền Mật Nhi cũng cùng với Vương Tứ Nhi tìm một nơi yên
tĩnh nói chuyện mặc kệ cha con bọn họ ở đó thi nhau uống rượu