
ại đều mở ra kiểm tra. Đạm Dung choáng váng cả người để hướng dẫn công nhân vị trí đặt mọi thứ xong,
Vạn Tuế rốt cục cũng từ thang máy bước vào nhà.
Vừa bước một chân vào, đập ngay vào mắt là bìa, bao, giấy vụn chiếm
hết không gian bên trong, tường trắng bị tro bụi bám vào chuyển xám đen, bàn trà, tivi nơi nơi đều là bụi bặm, ngay cả sô pha màu cà phê cũng
không thể may mắn thoát khỏi, màu trắng phủ lớp bụi trông thật bắt mắt,
hết thảy mọi thứ trước mắt quả thực không thể dùng hình ảnh gì để mà
hình dung.
“Cái gì đây?” Vạn Tuế phát điên kêu to, tối hôm qua hắn thật vất vả đến khuya mới quét tước sạch sẽ, hôm nay lại như bãi hoang.
Lúc giao nhận đồ đạc, công nhân nhanh chóng làm cho Đạm Dung ký nhận sau đó chân trước, chân sau chạy đi.
Đạm Dung vuốt vuốt tóc, hoàn toàn không đem sự táo bạo của anh ra gì. “Phòng có nhiều người đi qua đi lại, đều là như thế này nha.”
“Cô hẳn là nói trước với bọn họ cẩn thận chút! Xem, giấy bọc có thể
gọi bọn họ lôi theo đi, lúc khoan tường hẳn là đem sô pha làm đệm đứng
chân. Trời ạ! Còn góc tường?”
Đối với chỉ trích của anh ta, Đạm Dung ngẩng đầu nhìn chăm chú: “Bác
sĩ Vạn, tôi chỉ là thiết kế sư.” Nói cách khác, nàng thật sự không có
nghĩa vụ hỗ trợ làm cu li.
Vạn Tuế thống khổ nhắm mắt lại để cố gắng bình tĩnh, sau đó phút chốc mở ra.
“Vài thứ kia là chuyện gì xảy ra?” Hắn chỉ chỉ thùng to thùng nhỏ ngổn ngang ở góc nhà.
“Tôi giúp anh bài trí nha.”
“Cô đi đem thùng mở ra, tôi xuống dưới lầu đi tìm người lên thu rác.” Vạn Tuế bỏ lại câu này liền đi ra ngoài.
Đạm Dung nháy mắt mấy cái, nàng tính đi, còn muốn hỗ trợ? Nhưng là
người ta đã vào đến thang máy, nàng đành phải ngồi xổm xuống đem một
đống thùng mở ra, xé băng keo, giấy bọc. Bức họa đã phân loại cẩn thận, to to nhỏ nhỏ.
Qua mười đến phút, Vạn Tuế thét to ở ngoài phòng.
“Bên này bên kia,mở giấy da, cậu thu thập một chút, rửa sạch sẽ, cái kia liền cho cậu đi.”
Sau đó là một giọng nam trầm thấp, mang nặng chất giọng ở vùng quê:
“Oa, lão bản, nhà anh loạn thành như vậy, cho dù đưa cho ta cũng không
có lời.”
“Không cần nói nhiều!” Nghe ngữ khí hắn đã không còn kiên nhẫn.
“Ai nha nha, quên đi quên đi, xấu số!”
Đạm Dung nghiêng đầu, nhìn chung quanh bên trong một vòng. Ừ, kỳ thật đều là hàng đóng gói, cùng lắm thì chính là nhiều hơn một chút dấu vết
tro bụi. Được rồi, nàng thừa nhận sô pha là sơ sẩy của nàng.
Vạn Tuế đến phòng khách, chỉ thấy Đạm Dung nửa quỳ trên mặt đất,
trong tay còn có hơn phân nửa đóng gói hộp đang mở, trên mặt một bộ biểu tình có chút suy nghĩ.
Hắn ngồi xổm xuống, tay hướng đến mặt nàng giơ giơ lên.”Choáng váng sao?”
Đạm Dung hoàn hồn, quay đầu liền hỏi: ” Bác sĩ Vạn, tôi có thể đi rồi đi?”
Vạn Tuế sắc mặt trầm xuống, chỉ chỉ bên kia.”Này cái đó đều là cô mua, cô sẽ đối với nó phụ trách.”
“Không sai biệt lắm, tốt lắm.”
“Cái này để chỗ nào? Bức tranh này muốn làm sao? Cô cũng không quản?” Vạn Tuế nói đúng lý hợp tình, kỳ thật tư tâm chính là không nghĩ nàng
rời đi sớm như vậy.
Đạm Dung vuốt cằm tự hỏi vài giây, trên mặt lộ ra mê võng khó được.
Anh ta giống như nói có đạo lý, nơi này đợi chuẩn bị cho tốt, nàng còn
có thể chụp một loạt ảnh để trưng bày. Không có biện pháp, đành phải làm theo.
Lại nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Đạm Dung rốt cục đem hộp đóng gói sắp xếp tốt, thắt lưng mệt cơ hồ không thể đứng thẳng lên được. Trong lúc
thu thập xong hết rồi, lại đem các mảnh giấy vụn thu gom sạch sẽ.
Nhà bác sĩ Vạn có hai tầng, một lần cầm một đống lớn đồ dùng lên, mỗi một lần khuôn mặt muốn chuyển sắc xanh mét.
Hoa viên cùng ban công phòng khách có gieo trồng vài loại cây cối cùng hoa cỏ muốn, hắn đem cửa sổ làm sạch, bắt đầu quét tước.
Đạm Dung nguyên bản nghĩ rằng bức họa này thật là có một không hai
không có cách nào khác hoàn thành, đành kinh ngạc nhìn hắn ở đó lau đồ
gia dụng.
“Ở đó phát ngốc cái gì?” Vạn Tuế ngừng tay, tức giận nhìn nàng.
“Ừ thì. Liền nhìn anh làm vệ sinh.”
“Cô cũng không tính giúp tôi?”
Đạm Dung mi cong cong: “Tôi sẽ không.”
“Sẽ không?” Vạn Tuế kinh ngốc.”Tôi một đại nam nhân làm.”
Đây là địa phương kỳ quái, nàng giống như chưa thấy qua nam nhân nhà ai làm việc nhà.
“Cho nên bác sĩ Vạn, anh là nam nhân cực phẩm trong cực phẩm.”
Vạn Tuế trắng nàng liếc mắt một cái, “Giúp tôi đem bụi bẩn trên sô pha lau xuống.” Nói xong tiếp tục làm việc.
Đạm Dung nhếch miệng, không rõ chính mình như thế nào rơi vào tình
thế như vậy, nàng chính là làm thiết kế sư gian ốc này thôi! Nhìn trái
rồi nhìn qua phải xem xét, nàng cầm lấy cái khăn ẩm ướt cách đó không xa từ cửa hàng rượu, đi đến sô pha. [TNN: con lạy hồn '>
“A!” Vạn tuế ánh mắt sửng sốt nhìn đến hành vi của nàng, kinh hãi: “Đừng dùng khăn ẩm ướt!”
Nhưng là đã muộn, Đạm Dung trước đây sô pha đều lau như thế, những
hạt bụi nhỏ ẩm ướt thật khó nhìn, tạo nên những lớp bụi màu trắng loang
lỗ. Vạn Tuế đi tới, nhìn sô pha trở nên càng bẩn kêu rên.
“Cái này có thể nào dùng khăn ẩm ướt mà lau? Hiện tại làm sao bây giờ?” Sô pha mới, hắn còn chưa ngồi qua!
Đạm Dung thẳng thắt lưng, vô tội nhìn