pacman, rainbows, and roller s
Bình Tĩnh Tiểu Thư

Bình Tĩnh Tiểu Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325051

Bình chọn: 7.00/10/505 lượt.

nghẽn, yết hầu giống bị người nắm lấy, đau đến ngay cả nói cũng nói không nên lời.

“Sư muội… Sư muội!”

“Em… ừ.” Thanh âm khàn khàn đức quãng.

“Choáng váng! Còn không mau rời giường? Mau trở lại công ty, có văn

kiện khẩn cấp muốn em làm!” Nói xong “Ba” một tiếng cắt máy. [TNN: băm băm, tên đáng ghét * hừ*'>

Không có biện pháp, Đạm Dung đành phải cố gắng lê lết thân thể yếu ớt đứng lên. Cầm quần áo đã chuẩn bị kỹ lưỡng đi vào toilet, rửa mặt chải

đầu, tinh thần vẫn là mệt mỏi nghiêm trọng.

Trong phòng im ắng, phỏng chừng Linh Lung đi ra ngoài đi? Có lẽ tối

hôm qua nàng căn bản không trở về, bằng không chính mình ho lợi hại như

vậy, nàng không lý nào chẳng quan tâm.

Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn ra bên ngoài, mưa ẩm ướt, những lớp bụi bám dính trên cửa kính, mưa vẫn chưa dừng a.

Đạm Dung ôm ngực ho thật lâu, thật rất mệt mỏi, dùng hết khí lực mới có thể nhấc chân, tay cầm ô đi xuống lầu.

Ở trước cửa từng đợt gió lạnh thổi vào, nàng kéo kéo áo khoác, loại

thời tiết này thật sự không nên ra ngoài, lại càng không nên đi làm.

Nhưng là đi chơi một chuyến, công việc của nàng dồn lại, không thể không giải quyết.

Đến gần đó mua cháo lòng, lại chạy ra hiệu thuốc, sau đó liền đi đến

công ty, trên đường ô bị gió thổi qua thổi lại, mười phút này thật gian

nan.

Sau khi vào đến công ty liền bị hắt xì liên tục, Tam Kiếm cười nàng

thân thể yếu đuối, còn hỏi nàng nghỉ đi đâu vậy, chơi vui đến quên cả

trời đất.

Đạm Dung lười ứng phó hắn, đem bữa sáng mở nắp ra giải quyết, lại phát hiện vị giác của mình hoàn toàn biến mất.

Thật sự là không có khẩu vị, nàng chỉ ăn vài muỗng để có cái trong bụng mà uống thuốc.

Xà Thái Quân tìm nàng nói cả nửa ngày, thấy bộ dạng nửa sống nửa chết của nàng cũng không nói thêm cái gì, ném bản vẽ liền vội vàng đi.

Giữa trưa thời điểm ăn cơm nàng không đi ra ngoài, nhờ Tam Kiếm mua

giúp, sau đó nằm úp ở trên bàn hỗn loạn ngủ suốt thời gian nghỉ trưa.

Sau khi tỉnh lại thấy cặp lồng đựng cơm trên bàn đã lạnh, nàng miễn cưỡng múc hai muỗng nuốt rồi uống thuốc cảm.

Khởi động tinh thần, phát họa bản vẽ buổi sáng Xà Thái Quân yêu cầu

—- là một cái phòng tân hôn nho nhỏ. Chỉ còn nửa tháng, trước tết âm

lịch hoàn thành, kịp không nha?

Công tác hoa mắt, choáng váng vẫn chưa hoàn thành xong, chỉ làm đại

khái, hiện cảm thấy trong người thật không ổn, trong đầu một mảnh hỗn

độn.

6 giờ hơn, cái đầu QQ bác sĩ Vạn đột nhiên chớp động.

[ Thảm giúp tôi mua sao? '>

Đạm Dung ôm lấy đầu, nàng đem việc này quên mất tiêu. Không để ý đến

hắn, nàng rất nhanh ra lên mãng tìm kiếm, kết quả người ta nói bởi vì

nàng đề cập quá muộn, tuần sau mới có thể giao hàng. Kiên trì cùng đối

phương bàn bạc khẳng định thứ bảy có thể bàn giao, nàng mới trả lời lại.

[ Đã mua, bất quá sáng thứ bảy mới giao hàng được. '>

[ Không sao đâu. '>

[ Tôi nhận được hàng sau đó nhờ người đưa qua cho anh. Ngượng ngùng,

còn có chút việc bận, tôi đi trước. '> Nói xong, nàng đem QQ đóng lại,

không nghĩ lại ở đó tán gẫu cùng hắn.

Ở một chỗ khác, Vạn Tuế nhìn cái đầu biến thành màu xám kia có cảm

giác giống như đánh mất cái gì quan trọng vậy. Hắn không thể nói rõ

được là gì, chỉ biết là giờ phút này trong lòng thực không phải tư vị.

“Bác sĩ Vạn, anh chờ một chút.”

Vạn Tuế vừa khóa cửa văn phòng xong, giờ muốn đi về nhà, lại bị bác

sĩ Thôi cách vách gọi lại. Hôm nay thứ bảy, chỉ trực buổi sáng, vừa rồi

Đạm Dung gọi điện thoại nói thảm đã đưa đến, bảo hắn đến nhận.

“Chuyện gì?”

“Không có, buổi sáng em nghe Thôi viện trưởng nói, lần trước ở hội

nghiên cứu và thảo luận y tế bài phát biểu bài diễn văn của anh thành

công khắp cả nước, phát hành ra cả tạp chí.” Cho dù thái độ Vạn Tuế

không tính là nhiệt tình, Thôi Mộ Hoa vẫn như cũ trên mặt mỉm cười.

Nàng là con gái một của viện trưởng Thôi, lão bản của bệnh viện, vào bệnh viện mới nửa năm, ở khoa phụ sản.

Bình thường ai thấy nàng đều nhiệt tình có lễ, chỉ có duy nhất nam

nhân này, không hờn giận, giống như mọi chuyện đối với anh đều không

quan hệ. [TNN: uh~ thì có quan hệ gì đâu mà đòi...hứ'>

Khi còn học tại trường y thì từ trong miệng phụ thân đã nghe qua hắn, nam nhân này sinh ra trong gia đình có truyền thống làm bác sĩ, có tài

hoa lại có y đức, hơn nữa hắn không giống như những bác sĩ đương thời

trẻ tuổi khác ở trong khoa.

Hơn nữa hắn không những anh tuấn lại có nét hời hợt, cho nên khi ở

lần đầu tiên gặp mặt, tâm hồn thiếu nữ liền rung động, ai ngờ hắn luôn

nhìn không ra ám chỉ của nàng.

Bất quá nam nhân vĩ đại đều như thế, điều kiện của hắn đáng giá kiêu ngạo, nàng cũng không ngại dùng nhiều tâm tư một chút.

“Em đặc biệt đến chúc mừng anh.”

Cái này có cái gì mà chúc mừng ? Hắn trình bày bài diễn văn kia chủ

yếu nhằm vào loại bác sĩ như cô nàng trước mặt, chẳng phân biệt rõ ràng

tình huống thực tế của bệnh nhân liền kê khai dược, phê phán vấn đề một

cách nghiêm chỉnh, đều là tình hình thực tế.

“Cám ơn.” Vạn Tuế hơi hơi biểu hiện ra một chút khách khí. Đạm Dung

nói đang ở trên đường tới nhà hắn, hắn sợ nàng đến lại chờ lâu.

Nhớ tới cuộc