Bình Tĩnh Tiểu Thư

Bình Tĩnh Tiểu Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325091

Bình chọn: 9.00/10/509 lượt.

sổ

gió lạnh thổi vào, đặc biệt lạnh lẽo. Đạm Dung nhịn không được đánh hai

cái hắt xì, lúc này Vạn Tuế từ phòng bếp đi ra.

“Đem khẩu trang lấy ra.” Anh đi đến nàng trước mặt, đưa qua một cái nhiệt kế.

“Ách?” Nàng không phải đến xem bệnh .

“Tôi không phát sốt.”

“Đo một chút.” Vạn Tuế kiên trì, “Yên tâm, đã đỡ hơn nhiều rồi, đến sô pha ngồi.”

Gặp khách hàng là bác sĩ thật đúng là phiền toái, nhưng cũng tốt, đỡ

cho nàng phải chạy đến bệnh viện. Đạm Dung đành phải nghe lời đi đến sô pha ngồi xuống, lấy khẩu trang ra, đem nhiệt kế đến bên miệng, kim tiêm lạnh như băng làm cho nàng lại run rẩy.

Vạn Tuế đi tới đây, ngồi ở bên cạnh nàng, “Đưa tay ra!” Anh mệnh lệnh nói.

“Làm sao?” Trong miệng có đồ vật, lời nói có chút không rõ ràng lắm, nàng chỉ có thể trừng mắt hắn.

“Bắt mạch.” Mắt hắn trợn trắng, lần đầu tiên chủ động xem bệnh cho

người ta, đối phương không tín nhiệm cùng không tình nguyện như vậy.

Đạm Dung biết phản ứng chính mình quá lớn, có chút ngượng ngùng đưa

tay phải ra. Vạn Tuế cầm lấy bên người một cái gối, đem tay nàng lót nằm ở trên gối, ba ngón tay nắm cổ tay nàng, đầu nghiêng một bên, thần thái nghiêm túc.

Mọi người hay nói khi nam nhân công tác là có mị lực nhất, Đạm Dung

không thừa nhận không được, bác sĩ Vạn trong bộ dạng này suất ngây

người.

“Huyết khí không thông, cho nên thể chất của cô sợ lạnh.” Vạn Tuế tay giật giật bắt mạch, tiếp tục nói: ” Tỳ thận của cô hư, gan không tốt,

hơn nữa khí huyết không thông, cô có phải đau nửa đầu hay không?”

“Ách? Ừ, đúng là thế.”

“Ừ. Hiện tại có phải toàn thân mệt mỏi, yết hầu sưng đau hay không?”

“Đúng vậy.” Đạm Dung gắng gượng nuốt ngụm nước bọt.

“Nóng trong người. Cố gắng điều trị cho tốt, uống thuốc Đông y, còn

có cố gắng ăn đúng bữa. Nhìn cô rất gầy !” Hắn sau khi nói xong lại chỉ

chỉ miệng của nàng, “Lấy nhiệt kế ra, nhìn xem mấy độ? Cô sốt nhẹ.”

Đạm Dung cầm nhiệt kế, giơ lên nhìn vài cái, hoàn toàn không hiểu. Vạn Tuế tức giận lấy lại.

“37. 9 độ. Tôi giúp cô kê đơn thuốc, cô đợi lát nữa uống qua sau đó

tốt nhất nên nghỉ ngơi đầy đủ, bằng không sẽ thật lâu mới khỏi.”

“Ách? Không cần khách khí .” Thuốc Đông y! Chất lỏng đen như mực!

Nghĩ vậy, trái tim nàng liền lạnh toát. Ở trong khái niệm của nàng, cho

tới bây giờ chưa từng đụng tới thứ này. Nghĩ nghĩ, cái mũi của nàng đã

ngửi thấy vị thuốc Đông y nặng nề.

“Cô nếu muốn bệnh tình lập tức chuyển biến xấu, có thể không uống.” Vạn Tuế đứng lên, hướng phòng bếp đi đến.

Đạm Dung lắc lắc đầu, quyết định tránh nặng tìm nhẹ, truy vấn: ” Bác sĩ Vạn, tôi có thể chụp ảnh không?”

Vạn Tuế dừng lại, xoay người. “Nếu cô còn có tinh lực, liền làm đi.” Nói xong liền vào bếp.

Đạm Dung đứng lên, một trận hoa mắt, choáng váng đột nhiên đánh tới,

nàng nhắm mắt lại lấy lại bình tĩnh, lại mở, cảm giác tốt hơn nhiều.

Cầm lấy máy ảnh bấm lung tung, kéo màn hình đến gần mắt, phát hiện tay không có cách nào bấm máy.

Nàng quyết định buông tha cho nơi này, muốn đi vào chụp phòng của

hắn, kết quả đi được mấy bước chân, trước mắt tối đen, nàng lập tức ở

ghế nằm duy nhất bên trong phòng ngủ ngồi xuống.

Ông mặt trời đã muốn đi nghỉ ngơi, cây cối bên đường ngã bóng, thực

vật theo gió phất phới bay nhẹ, nhưng Đạm Dung nhìn không tới, nàng chỉ cảm thấy ghế dưới thân nằm kỳ thật rất mềm mại, nàng rất muốn ngủ, thực muốn nghỉ ngơi.

Mơ mơ màng màng, có ai đập đập vỗ vỗ mặt của nàng. Nàng thực mất

hứng, vì sao muốn quấy rầy giấc ngủ của nàng? Giật giật, muốn xem nhẹ

không để ý tới, nhưng người này nâng lưng nàng không quá ôn nhu, thân

mình nghiêng nghiêng hơi đổ về phía trước, nàng không thể không mở mắt

ra.

“Uống đi.” Nam âm mệnh lệnh, là bác sĩ Vạn.

Đạm Dung nhìn trước mặt một chén đựng chất lỏng màu đen có một chút

khói trắng, còn có mũi ngửi được hương vị cổ quái, làm cho nàng ghê tởm.

“Không cần.” Nàng ghét bỏ đẩy ra, bị đánh thức hơn nữa thân thể không khoẻ, ngữ khí của nàng lại kém đến có thể.

“Thuốc đắng dã tật!” Vạn Tuế đem dược lại đưa lên.

“Uống xong lại ngủ tiếp!” [TNN: dzỗ con nít hả Vạn Tuế gia...ngốc mới bị dụ! Thế mà, aizzz... '>

Vì câu nói kia của hắn, nàng cuối cũng thông suốt. Liền cầm tay hắn,

một mạch càu nhàu giải quyết xong. Kết quả bởi vì uống quá mau, lại

khiến cho ho khan liên tiếp.

Vạn Tuế vỗ vỗ lưng nàng, lại đưa qua một ly nước ấm.

“Ho xong súc miệng đi.”

Miệng đắng khó chịu, nàng ngoan ngoan làm theo, uống xong thuốc cả

người vô lực, mềm nhũn. Nhắm mắt lại, ý thức bắt đầu rời rạc, thân thể

ấm áp hơn rất nhiều.

“Trước cởi áo lông!”

Lại một câu mệnh lệnh. Đạm Dung cau mày, run lẩy bẩy lên đem áo khoác cởi, hoàn toàn không có phát hiện hành vi chính mình hiện tại là cỡ nào không ổn. Tiếp theo có tấm vải nhung nào đó phủ ở trên người, thoải mái làm nàng muốn cười.

Xem ra bệnh làm cho choáng váng, cư nhiên còn cười. Vạn Tuế nhìn nàng rốt cục có vài điểm huyết trên sắc mặt, lắc đầu, đi đóng cửa sổ lại,

không gian nho nhỏ này thật thích hợp cho bệnh nhân nghỉ ngơi.

Vạn Tuế trải thảm ra lót dưới sàn, lại đi đến phòng khách đóng cánh

cửa lại, cầm máy h


XtGem Forum catalog