Snack's 1967
Bình Tĩnh Tiểu Thư

Bình Tĩnh Tiểu Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325145

Bình chọn: 7.5.00/10/514 lượt.

điện thoại kia, thanh âm khàn khàn ngay cả nói cũng nói

không rõ, hắn biết nàng bệnh cũng không nhẹ, chuyện này làm cho hắn phi

thường khó chịu.

“Tôi cảm thấy làm bác sĩ nên có chuyên môn với lương y, không thể vì

tư lợi mà làm cho bệnh nhân tiêu tiền uổng phí.” Thôi Mộ Moa cố ý xem

nhẹ sự không kiên nhẫn của hắn, tiếp tục nói, nàng phất phất tóc dài,

động tác tao nhã, áo trắng blouse đi với trang sức trang nhã khiến nàng

đoan trang, xinh đẹp.

“Bác sĩ Thôi tuân thủ công tác của cô như thường ngày là tốt rồi.”

“Vâng, ba em thường nói, nên theo học tập bác sĩ Vạn.” Thôi Mộ Hoa cười cười, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

Vạn Tuế mày nhíu lại, thật sự không nghĩ lại cùng nàng tán gẫu thêm nữa.

“Bác sĩ Thôi, tôi hiện tại có việc đi, trước không có thời gian nói chuyện .”

“Phải không? Em nghe nói bác sĩ Vạn hôm nay dọn nhà mới, chẳng lẽ là vì việc này? Có chỗ nào cần hỗ trợ không ạ?”

“Không có.”

“A.” Thôi Mộ Hoa giật mình, lại tao nhã cười cười: “Không biết có hay không vinh hạnh đi thăm?”

Vạn Tuế trên mặt nghiêm túc, hắn không thích nữ nhân như vậy.

“Chỉ sợ không có tiện.”

Không thể tưởng được hắn trực tiếp như vậy. Thôi Mộ Hoa há miệng nửa ngày ngạc nhiên không thôi, đành phải xấu hổ cười cười.

“Thực xin lỗi, em rất đường đột .”

“Không có việc gì tôi đi trước.” Vạn Tuế vẫy vẫy tay, lướt qua nàng rất nhanh đi đến thang máy.

Đạm Dung ôm một sấp thảm cao 1. 6 thước, đứng ở bên ngoài hoa viên tiểu khu ngốc nghếch chờ.

Hai ngày dùng dược cũng không có làm cho vi-rus cảm mạo đi khỏi, lại

có vẻ như càng ngày càng nặng hơn. Bởi vì nước mũi bay tứ tung, hắt xì

liên tục, nàng sợ sẽ lây bệnh cho người khác, cho nên hôm nay nàng cố ý

đeo khẩu trang.

Thảm vốn có thể để cho hắn đến công ty lấy, nhưng là nàng tìm cái lấy cớ để chụp ảnh hoàn công, làm nhiều việc như vậy, liền vì mục đích

này, về sau có thể tập trung cho việc tìm phòng thuê.

Đợi 20 phút, gió phương Bắc thổi qua, khiến nàng đứng trong cảnh tiết trời gió hỗn độn, cái mũi lại ngứa thật khó chịu.

Không phải nói nhanh đến sao? Rốt cuộc có quan niệm về thời gian hay

không? Nàng dựa vào thân cây ở ven đường, hít hít cái mũi, chảy ra chất

lỏng đều bị khẩu trang hút đi. [TNN: tuy thấy là BT nhưng hay dơ nha tỷ >.<'>

Đầu có chút choáng váng, buổi sáng rời giường thiếu chút nữa gục luôn rồi. Ngày hôm qua xin nghỉ nửa ngày đi tìm phòng ở, nhưng mà không

thành, hôm nay buổi chiều còn phải đi xem một chỗ khác.

Bất quá cái phòng kia cách công ty rất xa, cho dù nhìn trúng về sau

khi đi làm cũng phiền toái, nhưng là mười ngày nữa phải chuyển đi rồi.

Cũng không biết đã bao lâu, đầu óc hỗn độn, cho đến khi bả vai bị vỗ, nàng mới mở mắt ra được.

“Cô cư nhiên đứng cũng có thể ngủ?” Vạn Tuế nhìn cái người kia cảm

thấy vô cùng tức giận, không biết nên tức giận hay là đau lòng nữa.

Đạm Dung đem thảm đưa cho hắn, ” Bác sĩ Vạn, anh cầm lấy.” Cố gắng

gượng cơn đau ở yết hầu nói, nói xong đặc biệt cảm thấy tốn sức lực,

liền ho khan vài tiếng.

Vạn Tuế nhận lấy thảm, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm nàng, “Cô bị cảm mạo thực nghiêm trọng, có đi gặp bác sĩ hay không?”

Nàng lắc đầu, “Không rảnh.” Đột nhiên nhớ tới mục đích hôm nay.

” Bác sĩ Vạn, tôi có thể vào nhà anh chụp một bức ảnh hay không?”

“Thế nhưng có người ngay cả thời gian xem bệnh đều không có, tôi thực không thể hiểu nổi cô! Đến, cầm!” Anh trong tay cầm theo hai túi thuốc

Đông y đưa cho nàng, sau đó ôm lấy thảm xoay người.

“Đi lên đi.”

Đạm Dung vội vàng theo sau. Vào trong thang máy của tiểu khu, cảm

giác choáng váng càng nhiều, thân mình dựa vào tay vịn mới có thể ổn

định. Có lẽ đợi lát nữa chụp xong nên về ký túc xá ngủ, chuyển nhà vẫn

là để ngày mai nói sau.

“Đinh” một tiếng, thang máy ngừng.

“Muốn hay không tôi đỡ cô đi ra ngoài?” Vạn Tuế nhéo khủy tay nàng, Đạm Dung ngẩng đầu lên.

” Bác sĩ Vạn , anh nghĩ tôi là thương binh tàn tật sao?”

“Không sai biệt lắm .” Còn có thể nói chuyện tỏ vẻ rất thanh tỉnh, Vạn Tuế buông tay, đi ra thang máy.

Đạm Dung lắc lắc đầu, đi theo cước bộ của anh. Vào bên trong, những

bồn hoa, thực vật xanh đã thay da đổi áo, không gian rộng rãi, sạch sẽ

tràn hương thơm thanh nhã, vào thêm năm mươi phân, chiều cao trở nên rất khác biệt đắng, nho nhỏ, thú vị. Giật nhẹ khóe miệng, nàng thích hiệu

quả này.

Vạn Tuế đem thảm ném xuống đất, thay đổi dép lê trong nhà sau đó

thuận tiện từ trong tủ giầy lấy ra một đôi dép lê nhỏ hồng nhạt đặt

trước mặt nàng, lại lấy đi thuốc Đông y trên tay nàng.

Ý tứ rất rõ ràng, Đạm Dung yên lặng thay đổi hài, thấy anh muốn vào

nhà, liền lấy ra máy chụp ảnh trong túi, điều chỉnh độ sáng, chọn góc độ hoàn hảo bấm máy.

Nhìn thử, phát hiện vẫn là không quá vừa lòng, lại đi chụp lại mấy tấm.

“Còn đứng ở bên ngoài làm gì? Mau vào!” Anh từ trong phòng đi ra, Đạm Dung đột nhiên có cảm giác chính mình làm chuyện xấu, nàng có phải hay

không hẳn là trước trưng cầu đồng ý chủ nhân mới chụp ảnh?

Trong phòng khách không thấy bóng dáng anh, Đạm Dung nhìn chung quanh bốn phía, bên trong siêu sạch sẽ, đồ dùng đều đầy đủ, mở cánh cửa