ta cơ hội, cho ta làm phi tử của ngươi.”
“Phốc!” Đạm dung lơ đểnh phun một ngụm nước.
Vạn Quý Phi mắt liếc nàng một cái, tiếp tục nói: “Hậu quả ngươi có
thể nghĩ đến. Đồng học của hắn sau đó gọi hắn vạn tuế gia, ngay cả lão
sư cũng dùng tên này trêu ghẹo hắn, ngươi nói hắn có hận hay không?”
Bác sĩ Vạn thật đáng thương.
“Kỳ thật hai huynh muội chúng ta đều thực đáng thương, tên là bà nội
hạ thủ, nàng nhất thời hưng phấn, liền mang đến cho chúng ta phiền não
vô tận.”
Cho nên người có hứng thú nhất chính là Vạn bà nội? Đạm Dung mím môi
không chặn tràng cười đi ra, xoay chuyển ánh mắt, bắt gặp ngay Vạn Tuế
vừa vặn từ phòng bếp đi ra.
Thấy bộ dáng nàng cực lực nhịn cười, Vạn Tuế hơi nhíu mày. Chuyện gì cao hứng như vậy? Hắn lấy ánh mắt hỏi.
Đạm Dung khổ não, cuối cùng khắc chế không được, hé miệng cười ha hả.
“Cười cái gì?” Không rõ ý tưởng, Vạn Tuế vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Cười anh quá đẹp trai, quá soái !” Vạn Quý Phi nóng vội che giấu,
còn dùng tay ra dấu bảo nàng đừng cười, rất sợ bị lão ca truy vấn sẽ
biết nàng bán đứng hắn.
Đạm Dung ngẩng đầu ngưỡng mộ tươi cười, hai tay che mặt, giống như đời này cũng chưa vui vẻ qua như thế.
Vạn Tuế tuy rằng bị hành vi các nàng biến thành mạc danh kỳ diệu*,
nhưng bởi vì thấy Đạm Dung cười vui đến nhường này, sắc mặt của hắn
không thối như vậy. Đi qua sô pha ở bên cạnh nàng ngồi xuống, thấy nàng
vẫn đang cười không thể ngừng, tức giận hỏi: “Có phải bị trúng tà hay
không?”
mạc danh kỳ diệu*: không hiểu gì cả
Đạm Dung hai tay vỗ vỗ khuôn mặt, điều chỉnh tốt biểu tình, ngồi
thẳng, nhìn bác sĩ Vạn khuôn mặt tuấn tú, tưởng tượng năm đó khi hắn bị
người giễu cợt ra sao, bộ dáng tức giận ra sao, trong lòng quả thật mừng rỡ.
“Cô rốt cuộc chết tiệt, nhìn cái gì?” Bị nàng tựa tiếu phi tiếu* nhìn thẳng, mặt Vạn Tuế hiện lên mạt đỏ ửng.
tựa tiếu phi tiếu*: cười như có như không
“Không có.” Nàng hơi hơi chuyển tầm mắt, nhìn cửa sổ thủy tinh bên
ngoài, miệng không khống chế từ từ phun ra: “Nhìn anh bộ dạng rất đẹp
trai, vạn tuế gia!”
… 冏 冏
“Vạn —- Quý —- Phi!” Vạn tuế đỏ mặt rống to.
Vạn Quý Phi chạy như tị nạn bay nhanh vào thư phòng đóng cửa lại,
miệng còn càng không ngừng reo lên: “Không phải em! Thật sự không phải
em nói!”
Vạn Tuế khi học ở sơ trung* cũng chưa cảm thấy tên mình có cái vấn đề gì, trừ bỏ có chút khí phách, hết thảy đều hoàn hảo, cũng không giống
muội muội thường xuyên bị mọi người lấy ra để trêu đùa.
sơ trung*: giống với trung học cơ sở bên mình đó.
Từ nhỏ đã trở nên ưu tú, ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo tự phụ*, mà
người như vậy hơn phân nửa không vừa mắt bạn bè xung quanh, Vạn Tuế cũng không ngoại lệ. Nữ đồng học đưa thư tình năm đó là ở ban Hoa, bởi vì
bức thư tình bị phơi bày ra ánh sáng, nàng thương tâm muốn chết.
tự phụ*: kiêu căng ý
Cũng bởi vậy, lúc đầu nam sinh nhìn hắn không vừa mắt lại càng nhân
cơ hội này kéo cái tên của hắn ra chọc ghẹo còn tệ hại hơn. Một truyền
mười, mười truyền trăm, hễ ai gặp mặt đều gọi hắn là vạn tuế gia, hỏi
hắn hậu cung ba ngàn có đẹp hay không.
Vạn Tuế bị quấy rầy đến nước này, rốt cục cũng cảm nhận được cái nỗi
đau như khi bị mổ bụng, cho nên đối với những nữ sinh chủ động càng căm
thù đến tận xương tuỷ.
Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ hãi, không thể tưởng được hơn mười năm trước, hôm nay xưng hô này lại bị lại đào ra.
“Còn cười!”
Tại hiện trường tai nạn, kẻ khơi mào mọi chuyện đã nhanh chân bỏ trốn mất dạng, kẻ còn lại không biết là dại ngờ hay là táo bạo nữa, cứ vuốt
lên miệng vết thương của hắn. Lại nhìn qua, Đạm Dung ý cười không giảm,
còn đang sờ mông con hổ, quả thực không biết sống chết.
” Bác sĩ Vạn kỳ thật anh nên cảm tạ bà nội anh nha.”
“Vì sao?” Hắn xanh mặt, cao giọng hỏi.
“Ít nhất nàng không có đem tên anh đặt thành Vạn Kim*, Vạn Năng hay linh tinh gì đó nha.”
Vạn Kim*: nhãn hiệu dầu cù là.
“……………….” Lại bị trêu chọc, Vạn Tuế hít sâu vài lần mới ngăn chặn xúc động muốn đánh người của mình. Đừng tức giận, nàng chính là vẫn luôn
dùng cái giọng điệu này khiến ngươi tức chết, sau đó đại khái nàng còn
vỗ tay tán thưởng.
Không nghĩ lại cùng nàng tranh cãi, hắn đem rèm cửa sổ kéo xuống, bên trong nhất thời tối sầm lại. Cầm lấy một cái đĩa bỏ vào đầu DVD, ngồi
trở lại sô-pha, cầm điều khiển bấm vài cái, phim nhựa bắt đầu chạy.
Vạn Quý Phi không có ở đây, bên trong phòng khách chỉ còn lại có hai
người, Đạm Dung lo lắng muốn rút quân hay không. Mới xê dịch thân thể,
Vạn Tuế quay đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, ngữ khí vẫn mang theo tức
giận.
“Không phải muốn xem phim nhựa?”
Được rồi, đừng trêu chọc hắn nữa, Đạm Dung ngoan ngoãn ngồi yên.
Mười phút trôi qua, Vạn Quý Phi tránh ở thư phòng đã mất hết kiên
nhẫn. Nàng đầu tiên là mở ra một cái khe hở nho nhỏ, nhìn lén một hồi,
bên ngoài trừ bỏ âm thanh TV truyền ra, bên ngoài không có tiếng động
nào khác. Nhất nhẹ chân đi ra, Vạn Tuế mắt quét qua nàng một vòng sau
quay đó lại nhìn màn hình.
Vạn Quý Phi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, tránh được đại nạn. Lân la lại gần Đạm Dung, ngồi xuống bên cạn