
g nhiên hiểu
rõ việc này cần thiết và quan trọng đến mức nào đối với ông ta. Còn
Hoàng Bá Nguyên từ lâu đã muốn lợi dụng chất xám của Lâm Chấn Phong,
người đã làm nên 1 nửa sự nghiệp cho Lâm Chấn Đông.
- Ông ấy nói hôm nay sẽ qua nhà mình thưa chuyện.
- Đúng là con gái bất hiếu mà! Mất bao công sức cho con học hành tử tế,
vốn muốn con tốt nghiệp xong sẽ về đây giúp ta, không ngờ mới về chưa
được bao lâu đã nói muốn lấy chồng, bỏ rơi người cha già này.
- Kìa cha, chẳng phải con đang giúp cha xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với gia đình Lâm Chấn đây sao?
- Sao hả? Muốn về bên đó làm vợ hiền dâu thảo đến mức đó rồi cơ à?
- Cha này…. – Yến Chi khẽ cười - Dù sao thì… con cũng sẽ cố hết sức. Cho dù không làm tròn bổn phận làm dâu 1 cách xuất sắc thì con cũng sẽ
không bao giờ phản bội lại “đức ông chồng” của mình đâu.
- Con quá ngây thơ hay bị tên con trai nhà đó làm cho lú lẫn rồi hả? Con nghĩ Lâm Chấn Đông thực sự muốn dâng con trai hắn cho chúng ta sao? Ta
sẽ ngạc nhiên lắm nếu biết mục đích của hắn không phải là cuộc gặp mặt
sắp tới đấy.
- Thôi mà cha… Chuyện đó đối với cha cũng đâu phải ngoài tầm tay chứ?
Coi như cha nể mặt đứa con gái này, giúp… bố chồng con 1 lần đi, có được không?
- Hahaha… - Hoàng Bá Nguyên phá ra cười – Con đã đổi cách xưng hô nhanh
thế rồi cơ à? Lâm Chấn Đông chắc chắn đang âm mưu gì đó. Thông gia… mối
quan hệ này đủ để biết chưa nhỉ?
……
1 thói quen thường nhật, Phong ngồi trên thành cửa sổ, mắt nhắm nghiền
như đã ngủ, tai đeo MP3, thả lỏng người chìm trong sự tĩnh lặng và rờn
rợn của bóng tối. Kết hôn? Phong chẳng suy nghĩ nhiều đến cái sự kiện
quan trọng ấy. Đó đơn giản chỉ là 1 việc Lâm Chấn Đông muốn cậu làm, là
yêu cầu và cũng là mệnh lệnh. Cậu không thể và cũng không có ý định phản kháng. Phong chưa từng nghĩ sau này sẽ làm gì, tương lai sẽ ra sao…
Thời gian trôi đi vô định, đã quá lâu kể từ lần cuối cậu có cảm giác
sống-như-1-con-người, khi mà bộ não cậu – ngày qua ngày – làm việc không khác gì 1 cỗ máy. Cũng quá lâu rồi, cậu không hề đặt chân ra thế giới
bên ngoài, khu biệt thự như nhà tù giam ham~ cậu - không hề khóa - nhưng cũng không có cơ hội cho cậu thoát ra…
- Cậu chủ - Tay quản lí bước vào – Tên Leader đã để 1 tên đàn em kết
liễu mình tối qua. Đám tội phạm đã gặp em và bày tỏ ý nguyện được trở
thành người của cậu chủ.
Phong im lặng, để mặc tay quản lí tự làm theo ý mình
- Em sẽ tạm sắp xếp chúng chuyển sang phòng khác. Cái lỗ hổng ở phòng
của chúng bây giờ, em sẽ cho người xử lí sau… Em nghĩ, sau khi kết hôn,
cậu chủ nên chú ý đến hành động của mình hơn…
- Em không thích cậu chủ bị ép buộc mọi chuyện nhưng kết hôn với cô gái
đó sẽ mang lại nhiều lợi ích lớn – trước mắt chính là… tránh xa cô ta.
Lễ cưới sẽ được tổ chức vào thứ 7 này ở ngoại thành. Ông chủ đã thuê hơn 100 nhân công để lo liệu mọi chuyện nên chắc bữa tiệc cũng không đơn
giản chút nào… - Phong để tay quản lí nói 1 mình, đến mắt cũng không
thèm mở, tựa hồ những lời hắn nói còn không bằng không khí thoảng qua
tai cậu…
……..
- Anh phong! – Chi sung sướng gọi ngay khi vừa bước vào phòng 102. Nhỏ
cũng không hiểu vì sao có thể đồng ý lấy 1 người thậm chí chưa từng mở
miệng nói với mình 1 câu nào. Vậy mới biết thế nào là sức mạnh của “tình yêu sét đánh”. Nhỏ đã từng vô cùng tự tin dù phải đứng trước bất kì
người đàn ông nào. Nhưng khi gặp Phong, Chi đã không còn giữ được dáng
vẻ tự tin đó nữa. Nhỏ cảm thấy khoảng cách giữa 2 người quá xa, nhỏ sợ
khoảng cách đó sẽ khiến nhỏ chẳng bao giờ có được Phong. Và giờ thì cơ
hội làm “vợ hợp pháp” của Phong đã đến. Có lẽ quá đột ngột, bất ngờ và
hơi… vô lý nhưng Chi không thể không nắm lấy nó. Nhỏ sợ không có cơ hội
thứ 2.
- Em nghĩ đã có người thông báo về lễ cưới cho anh rồi nhưng em vẫn muốn tự mình nói ra… Cha bảo em chỉ cần lên kể hoạch và lo vụ khách mời,
tiền tổ chức cha sẽ lo hết. Cha bảo đó là… ý của anh.
- Chúng ta sẽ… kết hôn ở thánh đường, chỉ có anh và em, có cha sứ chứng
giám. Đã hơn 1000 lần em tưởng tượng cảnh ấy trong mơ, không ngờ rằng
cuối cùng giấc mơ đó cũng trở thành sự thật. Và càng không ngờ, ngườì
thực hiện nó cùng em… lại là anh – Chi khẽ mỉm cười – Sau đó sẽ có 1
party lớn ở ngoại ô. Em biết anh không thích những nơi ồn ào nhưng cả
cha anh lẫn cha em đều muốn đám cưới phải thật linh đình…
- Anh à, em không biết anh cảm thấy thế nào nhưng em thì… vui lắm… sợ
nữa! Ngày đó càng đến gần, bên cạnh niềm vui, nỗi sợ trong em ngày càng
lớn. Em sợ tất cả chỉ là giấc mơ… em sợ nếu tỉnh dậy sẽ không còn cơ hội ở bên anh nữa… vì vậy, nếu đây là mơ thì hãy cho em mơ đến cùng, đừng
để em thức giấc quá sớm anh nhé! Tình cảm của em hoàn toàn chân thành và nghiêm túc… chỉ cần vừa nghĩ đến anh tim em đã đập rộn ràng… chỉ cần
nhớ đến anh em đã có thể cười cả ngày… - Chi cười - Dù vậy, em vẫn chưa
chuẩn bị tinh thần làm 1 người vợ tốt lắm đâu…
- Gặp lại nhau vào… ngày cưới, anh nhé, ngày mà anh sẽ mãi mãi thuộc về
em, chỉ riêng mình em thôi… Em … Hoàng Yến Chi này… sẽ không-bao-giờ
buông tay anh ra đâu.