
ộn rồi…
- Anh đừng tùy tiện nói ra cậu đó! – Băng gắt lên – Anh phải làm phẫu thuật. Anh phải sống!!!
- Tôi hiểu cơ thể mình hơn bất kì ai. Vô ích thôi.
Bỗng, Băng tiến sát lại gần Phong. Hai tay nhỏ đưa lên tú
m lấy cổ áo cậu, siết lại. Phong buộc phải quay lại nhìn nhỏ
- Em…
- Anh sẽ sống! – Băng gằn từng chữ – Anh phải làm phẫu thuật!
- Sao phải làm khi biết chắc sẽ thất bại?
- Em nói là anh phải làm! Và anh sẽ sống! – Tay Băng xiết mạnh hơn, nhỏ
kéo Phong xuống. Hai ánh mắt chạm nhau, khoảng cách giữa bóng tối… rất
gần.
- Tôi… không… thể! – Dẫu trong bóng tối, Phong vẫn cảm nhận được… làn môi ấy đang gần cậu đến mức nào.
- Anh phải làm! – Băng tiếp tục ra lệnh, tiếp tục kéo Phong xuống… gần hơn.
- Không!
Dù không muốn tranh luận kiểu này nhưng Băng đang buộc Phong phải làm
điều đó. Cậu vẫn kiên quyết, nhưng giọng nói thì bắt đầu… nhẹ dần.
- Lâm Chấn Phong! Em hỏi lại lần cuối cùng. Anh… sẽ làm phẫu thuật, và sẽ sống, phải không?
Phong không thể trả lời… Môi Băng đang ép lên môi cậu, đẩy tiếng nói của cậu trở ngược vào trong. Đây là lần thứ hai, Băng thực sự chủ động.
Trong tim Phong, cơn đau đang tan biến …
- Phải không? – Băng hỏi lại…
Giọng nói ấy làm Phong khuất phục. Đôi môi ấy làm Phong… “Say”!!!
- Ừ… Bất kì điều gì em muốn!
Khóe môi Băng khẽ thoáng qua một nụ cười đắc thắng
- 5 giờ chiều mai. Cầu Yu Heda!
Khoảnh khắc này, họ rời xa nhau… để lại một lời hẹn. Cả hai đều hiểu,
không gì đảm bảo họ có thể gặp lại nhau. Mỗi người sẽ phải đối diện với
một mối nguy hiểm, nguy hiểm với tính mạng chính mình. Nhưng họ vẫn đặt ở nhau một niềm tin lớn, niềm tin từ tình yêu mãnh liệt đang cháy trong
họ. Họ quá khác nhau. Họ hai thế giới riêng biệt. Họ sinh ra bởi hận
thù. Nhưng chẳng còn gì quan trọng nữa. Có thể chính là định mệnh… Nhưng khi con người thay đổi, định mệnh cũng sẽ đổi thay…
Tử thần đang chờ họ… và họ… đang chờ nhau…
K…e…t…t…t…t…t…t…
Cánh cửa sắt lớn màu xám từ từ chuyển động. Thứ ánh sáng trắng tràn ngập khắp căn phòng rộng thênh thang, trải ra bên ngoài hành lang. Băng chậm rãi bước vào. Hai hàng vệ sĩ cúi đầu. Băng bước thẳng tới chỗ ngồi của
Lâm Chấn Đông. Khi bước qua Zan, hắn cũng khẽ cúi đầu. Wind thì nhìn
Băng bằng ánh mắt lo lắng nhiều hơn là khó chịu. Hắn thực sự lo cho
Phong.
Một chiếc bàn họp hình chữ U kê giữa căn phòng. Chấn Khang đã có mặt,
ngồi ở chỗ của mình. Phía trên cùng, Lâm Chấn Đông cũng đã an tọa với
một phong thái đầy quyền uy. Phía sau ông ta là hai tên sát thủ nhất mực trung thành.
- Đến rồi sao? Hôm qua con ngủ ngon chứ?
- Rất ngon! Hy vọng… ông cũng vậy! – Nghe qua chỉ giống như một câu hỏi
xã giao lịch sự nhưng ai tinh ý sẽ phát hiện sự mỉa mai trong đó.
Zan kéo ghế, Băng ngồi xuống. Trong tích tắc cô liếc nhìn Khang. Cậu
đang chú mục vào cô, cảm xúc thật khó diễn tả. Trên chiếc màn hình lớn
vừa chạy, hình ảnh trái đất thu từ vệ tinh hiện lên. Lâm Chấn Đông đang
truy cập vào hệ thống điều khiển thiết bị định vị tại thành phố Fensico. Một chiếc máy tính được Zan đặt trước Băng và một cái khác được đặt
trước mặt Khang. Bản đồ thành phố và các vùng đảo kề cận hiện sẵn trên
màn hình hai máy.
- Chấn Khang! Con điều khiển chính.
Khang đeo thiết bị nghe lên tai, chấp nhận như một điều hiển nhiên.
- Băng, nếu cần thiết con sẽ hỗ trợ Chấn Khang…
Băng cũng đoán Lâm Chấn Đông sẽ không để cô điều khiển hướng đi của xe
hàng, sợ cô sẽ giở mánh khóe nào đó hoặc dùng thiết bị nghe để liên lạc
với bên ngoài. Trên màn hình là vị trí khởi đầu của những chiếc xe hàng. Đêm qua nó đã được bí mật chuyển tới khu chứa hàng của một công ty
thiết bị gia đình cách đó chỉ hai dặm.
- Di chuyển đi! – Chấn Khang ra lệnh cho tên cầm lái xe đầu tiên. Trừ
hắn là cận vệ trung thành số một của Lâm Chấn Đông thì những người lái
xe còn lại đều là nhân viên của công ty vận chuyển. Không ai hay biết về thứ hàng phạm pháp cất giấu trong thùng xe.
- Rẽ trái! Sang đường SO-83 – Vẫn cách cũ, Khang cho xe di chuyển trên
tuyến đường ít trạm kiểm tra và chỉ toàn trạm đã mua chuộc từ trước.
Khởi đầu không có gì bất thường. Lâm Chấn Đông liếc nhìn Zan như muốn ra hiệu. Hắn bước tới gần chỗ Băng ngồi. Từ lúc này hắn sẽ theo sát cô.
Mọi cử chỉ, động thái của Băng phải được kiểm tra cẩn thận. Cô đang ngồi trước một chiếc laptop được kết nối mạng với bên ngoài nên không có gì
đảm bảo cô sẽ không giở trò. Zan liếc về phía ông chủ, khẽ lắc đầu. Hắn
thấy Băng đang yên vị, mắt chăm chú nhìn vào bản đồ trên màn hình. Không có gì khả nghi!
- Không! Tránh chúng đi!
- Cậu chủ… hình như chúng thấy rồi!
- Lũ ăn hại!!!
Lâm Chấn Đông nhìn lên màn hình. Hai tên cảnh sát tuần tra vừa rẽ từ ngõ tắt ra, có lẽ chúng đã chú ý thấy đoàn xe. Chúng chắc chắn sẽ báo ngay
về cục. Lâm Chấn Đông cũng vừa lắp thiết bị nghe lên tai.
- Thấy hai xe cảnh sát chưa? Xử đi!
- Cha! Nếu mười lăm phút nữa chúng không tuần tra qua đại lộ, lũ cớm sẽ phát hiện bất thường ngay.
- Xử đi rồi thế người của ta vào! – Băng lên tiếng, giải thích ngắn gọn.
- Ta cũng định làm thế! – Lâm Chấn Đô