
Ý cậu là không biết gì về cô gái ?
- Nếu tôi không nhầm thì cô ta là gái vũ trường , vũ trường nào tôi chẳng rõ – Khang đang cười thầm trong bụng vì những chi tiết bịa bừa ra lại làm
Davinci vô cùng chăm chú. – Nhưng ngài Davinci , 1 cô gái không còn
trong trắng có quan trọng tới mức làm con trai ngài Ủy viên mất thời
gian thế này không ?
- Tôi không tin với khuôn mặt như thế lại khó khăn để tìm ra cô ấy. Nếu tìm
được, dù ai đổi cả đất nước để lấy cô ấy, tôi cũng sẽ từ chối đến cùng.
Qúy hơn bất kì một loại đá quý nào. Khuôn mặt ấy là vô giá ...
... ... ...
Hành lang khu giữa.
Một tên cảnh vệ có vẻ thận trọng bước tới cửa phòng 101, trên tay hắn cầm chiếc máy ảnh
mini, để chế độ chờ chụp. Nhiệm vụ của hắn chỉ là vào phòng cậu cả, chụp được tấm hình của người tình cậu cả, một cô gái mà hắn chỉ được biết là đẹp và sẽ chẳng quan tâm hắn làm gì .Hiện cậu cả đang tiếp chuyện một
vị khách quan trọng nên hắn chỉ cần 3 phút cho một tấm ảnh và chuồn lẹ
ra ngoài là xong.
Tên cảnh vệ đẩy
cửa, rón rén bước vào không một tiếng chân phát ra. Hắn chậm rãi tiến
vào phòng ngủ phía trong , cực kì bình tĩnh với chiếc máy ảnh đã giơ lên trước mặt, chỉ cần nhận dạng đối tượng và chụp tách cái là OK ... Chân
bước nhè nhẹ ... Căn phòng tĩnh lặng với ánh sáng quá đủ cho một bức
hình đẹp.
Tên cảnh vệ dừng
chân. Đây rồi, màn hình máy đã thu được hình ảnh một cô gái nằm thả mình trên giường ... Chiếc váy ngủ trắng bằng lụa. Không quá đầu gối, mái
tóc thật dài trải trên đệm giường êm ái, đôi tay buông thả tự do thoải
mái và đôi chân trần thon, trắng nõn thả xuống không chạm đất.
Tách.
Mắt vẫn nhìn dán
vào màn hình máy chụp , tên cảnh vệ có vẻ ưng ý vì được một tấm với góc
chụp quá ổn.Hắn từ từ hạ máy xuống , chân tiến thêm vài bước với ý định
chụp cận cảnh khuôn mặt phát nữa ... Và lúc này, khi hắn đang tiến lại
gần, khi mắt đang nhìn rõ dần khuôn mặt Băng lúc ngủ ...
Bộp ... ...
Chiếc máy ảnh rơi xuống sàn. Tên cảnh vệ đứng yên như phỗng, không chốp mắt, miệng há hốc ... Thế này gọi là ... “ say” !
Cả người hắn bất
giác run lên, mắt vẫn không dời khuôn mặt trên chiếc giường và theo cảm
tính, tay hắn đưa lên quệt qua mũi, hắn bị chảy máu cam. Lúc này hắn mới trở về thực tại, tay áo lia lịa lau chùi cho sạch máu rớt ra ... Hắn cố đưa ánh mắt đi chỗ khác, trong đầu lý trí đang trấn an : “Nhiệm vụ !
nhiệm vụ ! mày đang làm nhiệm vụ ... người tình của cậu cả mà, đương
nhiên phải đẹp rồi ... không được ... không được ...”Vài giây đấu tranh
tư tưởng trôi qua . Hàng trăm từ “ không được “ vẫn bay qua đầu hắn, hắn quay lưng , bước nhanh vài bước. Rốt cuộc khựng lại, hắn quay đầu :
- Mẹ ơi ... mẹ nói với con là không được đi mẹ ... Đẹp quá ...
Lý trí bị đè bẹp
rồi, hậu quả cũng mặc kệ luôn. Trong mắt hắn lúc này , chỉ có một hình
ảnh duy nhất : cô gái với chiếc váy ngủ hai dây mỏng tang, đường cong
quyến rũ và một khuôn mặt khi ngủ ... làm sự kìm chế của một thằng đàn
ông trở về “ zero “.
Ham muốn tột cùng
trỗi dậy, chân hắn đang bước đến cạnh giường ngủ của Khang với 0% lý
trí, 0% suy tính và 100% bản năng. Đúng là việc ngoài ý muốn, chỉ định
vào chụp tấm hình 3 phút là xong, giờ hắn đã đứng đây quá 10 phút ...
Mắt hắn dán chặt vào khuôn mặt ấy, cảm giác mình đang bay trong cõi
mộng và nhìn thấy thiên thần. Tay hắn từ từ đưa lên ... chạm nhẹ vào
cánh tay Băng , ngón tay lướt trên làn da trắng mịn như ngọc, cảm giác
như dòng điện chạy qua đừng đốt ngón tay xuyên thẳng đến tim ... Dây áo
váy từ từ bị kéo tuột xuống, Băng vẫn ngủ ngon lành. Tên cảnh vệ cúi
xuống, gần , gần hơn và...
Cạch.
- Người đẹp, em biết ta đã gặp ...
Bước chân Khang khựng lại trc cảnh tượng không thể nào dễ chịu hơn, cậu cũng bất động luôn.
Tiếng mở cửa và
giọng nói của Khang bay thẳng vào tai tên cảnh vệ ... Dĩ nhiên là hắn
dừng mọi động tác, bỏ tay ra khỏi người Băng . Từ từ thẳng người dậy ... từ từ quay đầu. Mặt hắn trắng bệch ra , miệng lắp bắp mãi được một từ :
- Cậu ... cả ...
Chấn Khang mặt đã
tối sầm, 2 hàm răng nghiến chặt lại ... Kìm chế ! Kìm chế đã nào ...
Khang bước thêm vài bước . Tên cảnh vệ cảm thấy chân tay bủn rủn.
- Cho ngươi 10 giây giải thích – Giọng Khang không lớn nhưng thực sự rất nguy hiểm – 1 ... 2 ...
- Cậu ... cậu cả ... em ...
- ... 4 ... 5 ...
- Em chỉ định chụp ... à không , không phải ... em đi ngang qua ...
- 8 ... 9 ...
- Em không định ... em không ...
- 10. Câm miệng !
Tay Khang đang rút một khẩu súng từ trong áo ra, nhưng chợt nhớ chuyện gì ... Khang bước
lại phía bàn làm việc, cậu nghĩ nên dùng súng giảm thanh. Một khẩu súng
khác được lôi ra cùng những hộp đạn. Vài kĩ thuật đơn giản, Khang đang
nạp đạn vào súng với một vẻ khá bình tĩnh nhưng thực chất, cơ thể đang
muốn phát điên lên bất cứ lúc nào.
- Cậu cả. Em sẽ giải thích, em sẽ ... – hắn nhìn Khang với ánh mắt khẩn khoản đầy tội lỗi – cậu cả cho em cơ hội ... xin cậu, xin cậu tha mạng ... –
Hắn tiến lại từng bước đến chỗ Khang .
Cạch ! Khẩu súng chĩa thẳng vào mặt tên cảnh vệ.
- Câm miệng –