
i bận xử lí một số chuyện.
- Chuyện gì tôi không quan tâm. Bây giờ tôi sẽ cho người đến đón người đẹp của tôi.
- Người đẹp của ngài ? Sao người đẹp của ngài lại ở chỗ tôi?
- Gì ? Cậu nói gì hả? Ý cậu là hủy bỏ cuộc trao đổi phải không ?
- Ai bảo thế. Hôm qua chính tay tôi đã giao người đẹp cho ngài, từ lúc ấy
giao kèo đã có hiệu lực. Sau đó xảy ra chuyện gì , tôi đâu chịu trách
nhiệm được. Nếu không tìm thấy cô ta là do ngài, chứ đâu do tôi ?
- Cậu ... ...
- Ngài Uyliam , bao nhiêu khách có mặt trong bữa tiệc đã chứng kiến cuộc trao
đổi ấy, tôi hi vọng con trai ngài Ủy viên không phải nói kẻ xoàng ?
- Lâm Chấn Khang ! Cậu giỏi lắm ! Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu !
Tít tít tít ...
Khang hạ di động xuống , mặt có vẻ thích thú vô cùng.
- Cậu chủ thay đổi quyết định rồi sao ? – quản lí của Khang bước vào.
- Ta chỉ làm những việc mà lợi ích lớn thôi.
- Em tưởng cuộc trao đổi ấy , cậu chủ hời rất nhiều ?
- Phải. Hời nhiều nhưng có thể mất tất cả đấy !
- Ý cậu ... cô gái ấy ... là tất cả ?
- Nhầm rồi. Cô ta không là tất cả ... nhưng ta càng lúc càng tò mò về cô ta
đấy ... không chỉ ngang ngược và liều lĩnh ... bộ não của cô ta cũng
không đơn giản đâu ...
- Cậu chủ đang nói về điều gì vậy ?
- Đoán xem cô ta đã làm gì để buộc ta bằng mọi giá phải giữ cô ta ở bên cạnh
... Có lẽ ta phải tập cách chĩa họng súng ... về phía người con gái của
ta thôi ... – Chấn Khang bước đi – Sẽ khó khăn đây ...
Tay quản lí vẫn chưa hiểu hết ẩn ý trong lời nói của cậu chủ. Nhưng chí ít, cô gái ấy không bị bán đi cũng làm Sheeply thấy vui.
...
- Cậu chủ định giải thích sao về sự cố tối qua ?
- Gửi thư xin lỗi đến tất cả khách có mặt trong bữa tiệc và nói là do sự cố kĩ thuật, nhưng đã tìm hiểu được lí do thực sự chưa ?
- Không phải lỗi kĩ thuật, không phải động đất. Em cũng đã sang hỏi bên cậu
Chấn Phong và được biết lò phản ứng vẫn hoạt động bình thường, tức là
không hề dính líu đến sự cố tối qua.
- Rốt cuộc nguyên nhân là gì ?
- Đến giờ vân chưa kết luận được ạ ... À, vì sự cố đó nên đã huy động gần hết kẻ dưới để giải quyết, cả bọn cảnh vệ của khu B . Có cần sắp xếp lại
việc quản lí lũ chó hoang không ạ?
- Dạo này chúng có lên cơn dại nữa không ?
- Vì 1 thời gian bị quản thúc chặt hơn nên có lẽ đã yên thân .
- Thằng Leader sẽ khó chịu vì bị quản thúc đấy . Được rồi, để thế này đã. Còn
nữa, để mắt đến Hoàng Yến Chi nếu cô ta xuất hiện trong khu biệt thự.
- Vâng.
... ...
- Là do cậu chủ phải không ? – quản lí của Phong nhìn trừng trừng cậu chủ và giọng nói không phải phán xét mà như đang kết tội – Chính cậu chủ đã
gây ra sự cố tối qua ?
Đương nhiên, câu
trả lời là sự im lặng. Phong luôn thấy không cần thiết phải giải thích
việc mình làm cho ai cả, đúng hơn cậu thấy chẳng việc gì cần thiết tới
mức phải mở lời , dẫu não bộ vẫn nhận được hoàn chỉnh câu hỏi thu về khi mà tiếng nhạc từ mp3 vẫn bay thẳng vào vùng xử lí thông tin liên tục.
- Em biết em phải giúp đỡ cậu chủ chứ không phải quản lí những điều cậu chủ
làm, nói thẳng ra là em có muốn cũng chẳng quản lí được. Nhưng em thật
sự ngày càng lo lắng ... những gì cậu chủ làm ... bắt đầu đi quá xa rồi
đấy. Em chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ trong đầu cậu là gì, em cũng
không có quyền được phản đối nó, nhưng ... với trách nhiệm 1 người quản
lí , em sẽ làm mọi cách để trừ khử những kẻ ngáng đường , những kẻ muốn tiếp cận cậu với mục đích xấu , những kẻ là mối nguy hiểm cận kề ... Và cái gọi là nguy hiểm đó , trước mắt , ngay lúc này , là ...
Cổ họng tay quản lí ngưng lại trước khi buột ra 1 cái tên ... Hắn quay người, hạ giọng 1 câu trước lúc chân bước ra cánh cửa :
- Thứ năng lượng trong khả năng điều khiển của cậu chủ ... cậu không nên sử
dụng vào việc vô ích , nhất là với kẻ là mối – nguy – hiểm ... Không
biết sau cậu Chấn Nam , mục tiêu tiếp theo sẽ là ai...
Quản lí của Phong
bước khỏi phòng 102, đầu vẫn mãi suy nghĩ về cậu chủ và 1 người con gái , được cho là mối – nguy – hiểm khi có mặt trong khu biệt thự.
- Cô ta đã bị bán tối qua và giờ này vẫn có mặt trong khu biệt thự. Hi vọng
cậu cả đủ tỉnh táo để biết điều gì là quan trọng. Không nói về cậu cả,
chắc chẳn ông chủ sẽ không dẫn một đứa trẻ không rõ lai lịch về rồi vứt
đó cho 3 cậu con xử lí. Chắc chắn ông chủ không thể không suy nghĩ về
chuyện cậu ba ra đi nguyên nhân chính là do cô ta ... Vậy mà ông chủ vẫn không 1 hành động dò xét ? Không ... Không thể nào ... Hay mình đã lo
lắng thừa?
Tay quản lí dừng chân, gõ nhẹ vào đầu để sắp xếp lại suy nghĩ . Chợt hắn thấy quản lí của Khang cũng đang tiến lại.
- Hành động cứu mĩ nhân trong sự cố tối qua ... quả không tệ đâu.
- Là quản lí của cậu cả, việc bảo vệ người con gái của cậu cũng là trách nhiệm của tôi.
- Là trách nhiệm? Hay vì cũng như cậu chủ ... trước 1 người con gái đẹp ... đã ... “ say “ ?
- Yêu 1 vẻ đẹp không phải 1 cái tội , phải chứ ?
- À ... nhưng yêu đến “ say “ ... sẽ bị tiêm thuốc độc lúc nào không biết đâu .
- 1 lời cảnh báo vô căn cứ đấy à ?
- Thế cậu nghĩ “ thiên thần” ấy trong trắng và t