XtGem Forum catalog
Bộ Bộ Kinh Tâm

Bộ Bộ Kinh Tâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210172

Bình chọn: 10.00/10/1017 lượt.

m lễ với thái tử, rồi sải bước đi ra, cười đầy hơi men:

- Việc hôm nay cô làm hay ho mà cũng độc địa lắm. Đợi về nhà ta sẽ tính sổ với cô.

Nhược Hi cười nói:

- Ngày mai Mẫn Mẫn rời khỏi đây rồi, anh thổi một điệu cho cô ấy nghe đi. Chuyến này chia ly chẳng biết bao giờ tái ngộ, coi như tiễn nhau một lần.

Thập tam a ca gật đầu, chìa tay đón cây sáo:

- Thổi gì nhỉ? Cô ấy có đặc biệt ưa bài nào không?

Nhược Hi ngẫm nghĩ:

- Khỏi, chơi bài mà cô ấy hát hồi tối là được.

Thập tam a ca cầm cây sáo, trầm tư một lúc:

- Lúc đấy không chú ý ghi nhớ giai điệu, chỉ e khó lòng tấu được trọn vẹn.

Nhược Hi nhoẻn cười, bắt đầu ưm khe khẽ trong cổ họng, ưm hết cả bài thật thong thả, lại hỏi:

- Nhớ nổi không?

Thập tam a ca gật đầu, cầm sáo trở về, thỉnh an Thái tử gia:

- Thần đệ muốn tấu một khúc nhạc trợ hứng, có được không ạ?

Thái tử cười nói:

- Sao lại không được? Ai cũng biết em thổi sáo rất tài, nhưng có bao giờ dễ tính thổi cho ai nghe đâu. Chẳng mấy khi em tự nguyện thế này, coi như đôi tai chúng ta thật có diễm phúc.

Cử toạ đều vỗ tay hưởng ứng.

Thập tam a ca đứng dậy, đưa ngang cây sáo lên môi, quay mặt về phía Mẫn Mẫn, gật đầu. Tiếng sáo mềm mại du dương bắt đầu cất lên. Mẫn Mẫn lắng nghe, vẻ mặt choáng váng, đăm đăm nhìn lại. Thập tam a ca quả sành âm luật, chỉ nghe hai lượt mà thể hiện được vào tiếng sáo cả khí chất thanh cao kiên cường của hoa mai lẫn tình cảm sâu sắc đằm thắm của con người.

Ai nấy cùng lộ vẻ sửng sốt, chỉ có Tứ a ca, Bát a ca và Thập tứ a ca là sắc mặt vẫn như thường. Đây là giai điệu mà Mẫn Mẫn vừa hát lúc tối, nay Thập tam diễn tấu, lại tăng thêm mấy phần tình tứ ý vị. Khúc nhạc chưa dứt, Mẫn Mẫn đã rưng rưng lệ, si dại nhìn Thập tam a ca. Tá Ưng liếc Thập tam, lại lặng lẽ quan sát Mẫn Mẫn, vẻ mặt êm đềm, ánh mắt kiên định thoáng niềm thương xót. Nhược Hi nhìn Tá Ưng, không nén được nụ cười. Không ghen tuông, không xem thường, chỉ thương cảm xót xa, đúng là một kỳ nam tử!

Những nốt nhạc cuối chấm dứt, Thập tam a ca cúi mình trước Mẫn Mẫn, rồi thổi lại từ đầu. Mẫn Mẫn đứng lên, cất tiếng hoà theo:



Tuyết xoáy lại mênh mang gió bấc

Cành hàn mai cô độc giữa trời

Toả hương chỉ bởi một người

Yêu không tiếc hận tình ngời trong tim.



Để lại tiếng hát đằng sau, Nhược Hi bước ra ngoài, không chủ đích là đi đến đâu cả, chỉ thấy chỗ nào vắng vẻ thì tiến về phía ấy. Tiếng hát nhỏ dần, càng đi càng xa, cuối cùng không nghe thấy nữa. Trong đầu nàng chợt hiện lên câu “Tiếng lìm lịm dần nghe chẳng rõ, vô tình những khiến đa tình khổ”. Con người mà biết vô tình, chắc mới thật sự thoát ly phiền não.

Men theo triền đồi, Nhược Hi trèo một hơi đến nơi cao nhất, trông ra khu trại cách đấy không xa, đèn đuốc lập loè, bóng binh sĩ đi tuần thấp thoáng. Rồi nàng ngửa mặt ngắm vầng trăng khuyết cong cong trên nền trời, bất giác thở dài não nuột. Sau lúc vui vầy gặp gỡ, luôn là sự thinh vắng quạnh hiu.

Chợt có tiếng sột soạt trong cỏ, Nhược Hi ngảnh mặt nhìn sang thì thấy Tứ a ca đang thong thả tiến lại. Nàng vội nhún mình làm lễ, chàng cất tay cho nàng đứng lên.

Cả hai cùng yên lặng hồi lâu. Vốn ghét bầu không khí tịch mịch khiến người ta ngột ngạt này, Nhược Hi bèn hỏi cho có chuyện:

- Vương gia có quen Tá Ưng vương tử không?

Tứ a ca đáp:

- Tá Ưng vương tử thế nào, cô cũng gặp rồi, hẳn trong lòng đã có ít nhiều đánh giá. Cậu ta tài năng hơn người, hiềm nỗi chỉ là dòng thứ, mẹ đẻ thuộc hàng tỳ thiếp, không được Y Nhĩ Căn Giác La vương gia coi trọng. Mùa đông năm ngoái, người và gia súc của bộ tộc họ chết rét khá nhiều, sang xuân lại vướng vụ tranh chấp bãi chăn với bộ tộc Bác Nhĩ Tề Tề Đặc. Chuyến này yết kiến Hoàng a ma chẳng phải là vụ công cán suôn sẻ gì, vì thế người ta mới giao cho cậu ta đi, có điều… – Chàng ngập ngừng – Trong hoạ lại có phúc, chưa chừng mai sau cậu ta sẽ khiến Y Nhĩ Căn Giác La vương gia và đại vương tử phải đau đầu đấy!

Nhược Hi nghe mà ù ù cạc cạc, không biết phúc ở chỗ nào, mang máng cảm thấy chắc có liên quan đến việc kế thừa vương vị tương lai, nghĩ đến Mẫn Mẫn lại thở dài, đúng là ở đâu cũng có việc tranh giành quyền lực, chẳng biết Khang Hy và Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai nghĩ thế nào. Kế đó lại tự an ủi chưa chắc Mẫn Mẫn đã bằng lòng Tá Ưng, nàng lo xa làm gì cơ chứ?

Đang vẩn vơ nghĩ ngợi, chợt nghe Tứ a ca bảo:

- Toàn việc nhà thì nhác việc chú bác thì siêng thôi! Lẽ nào cô định ở giá cả đời thật đấy à? Đừng giở cái luận điệu vờ vịt tận hiếu tận hiếc ra với ta, đầu óc cô không có vẻ gì là ngấm được tư tưởng Liệt nữ truyện đâu.

Nhược Hi yên lặng. Không hiểu vì sao, có lẽ vì những cảnh hồi tối vẫn xốn xang trong dạ khiến tình cảm lấn át mất lý trí, hoặc có lẽ vì cho rằng một người biết thả thuyền thưởng sen sẽ hiểu được tâm tư mình, nên nàng không kìm được, bất giác thổ lộ những điều từ tận đáy lòng:

- Nô tỳ mệt mỏi lắm! Mấy năm nay ở trong cung, mỗi bước đều gò vào khuôn phép, mỗi nơi đều tiềm ẩn âm mưu, bất kể việc gì cũng phải cân nhắc đắn đo rồi lại đắn đo cân nhắc, nô tỳ không phải là người sống như thế được. Nô tỳ chỉ muốn rời đi, đi thật xa, muốn cười t