Polaroid
Bộ Bộ Kinh Tâm

Bộ Bộ Kinh Tâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210164

Bình chọn: 10.00/10/1016 lượt.

vụ, hi vọng có thể hạn chế tật xấu tham ô. Nhưng hiểu thì hiểu, cuối cùng ông vẫn nghiêng về phương án của Thái tử gia và Bát a ca.

oOo

Hơn một tháng sau.

Nhược Hi tản bộ trong vườn, ngắm bầu trời xanh ngắt. Tiết thu quang đãng là lúc thích hợp để lên nơi cao ngoạn cảnh xa, đáng tiếc Khang Hy bận bịu nhiều việc, e rằng năm nay không có hứng du hành nữa. Vừa ngẫm nghĩ, nàng vừa men theo thang gác bước lên lầu.

Gần tới tầng hai, nàng trông thấy Tứ a ca đang đứng tựa lan can hóng gió, hai tay bắt sau lưng, vạt áo bay phần phật. Thập tam a ca thì cúi mình trên thanh ngang. Cả hai cùng trầm tư nhìn ra ngoài.

Nhược Hi vội dừng bước, định lặng lẽ lùi xuống thì Thập tam a ca đã ngoái đầu về phía nàng. Nhược Hi đành tiến lên nhún mình thỉnh an. Tứ a ca như không nghe thấy, tư thế vẫn giữ nguyên, đầu cũng không ngoảnh lại. Thập tam a ca cất tay cho Nhược Hi bình thân rồi vỗ vỗ sang chỗ bên cạnh, ra ý bảo nàng ngồi. Nhược Hi nhoẻn cười với gã, đứng dậy bước tới gần, ngắm tán rừng xao xác giao mùa, vàng chưa hẳn vàng, đỏ chơm chớm đỏ bên dưới lầu, buột miệng:

- Thật là một nơi ngắm cảnh lý tưởng!

Hai người kia đều không hưởng ứng, Nhược Hi đành im lặng. Nàng đang tính nước cáo lui, Thập tam a ca chợt hỏi:

- Nhược Hi! Theo cô thì có nên nghiêm trị các quan viên tham ô không?

Nhược Hi “Á” một tiếng, thắc mắc nhìn sang. Thập tam a ca vẫn dõi mắt ra ngoài, người cúi trên lan can, không rõ thái độ gã thế nào. Nhớ tới vụ án biển thủ vừa rồi, Nhược Hi cười nói:

- Nô tỳ chỉ là một cung nữ, làm sao biết cách xử trí? Thập tam gia đừng lôi nô tỳ ra làm trò đùa nữa.

Thập tam a ca ngoảnh lại, cười nửa miệng:

- Thôi giả ngô giả ngọng với ta đi! Trong đầu cô nhộn nhạo những gì, ta đại khái cũng đoán được đấy! – Nói đoạn, gã cứ chằm chằm nhìn nàng.

Nhược Hi nhíu mày, vẻ tư lự:

- Từ xưa đến nay, hai chữ “tham nhũng” luôn kéo theo hai chữ “phạm pháp”. Róc xương hút tuỷ nhân dân cố nhiên là đáng căm giận, nhưng khiến người ta oán hận hơn cả chính là tình trạng “phạm pháp”. Vì lợi ích vật chất, tránh sao được bè cánh câu kết bao che lẫn nhau, gây rối loạn kỷ cương, thậm chí còn xâm hại mạng người, dối trên lừa dưới.

Thập tam lạnh nhạt bảo:

- Đừng vòng vo tam quốc, trả lời thẳng vào câu hỏi đi!

Nhược Hi ngẫm nghĩ, cảm thấy Thập tam a ca hôm nay hơi khác thường. Đã hai lần nàng lảng tránh chủ đề chính. Với tính cách của gã, và với sự thấu hiểu nàng của gã bấy nay, lẽ ra gã phải chuyển đề tài rồi, vậy mà vẫn khăng khăng lục vấn, hiển nhiên là muốn nghe suy nghĩ thật của nàng. Tuy ý kiến của Nhược Hi chưa hẳn thoả đáng, nhưng người đang hỏi nàng là Thập tam a ca, bất kể thoả đáng hay không, hễ gã chân thành muốn biết, nàng chẳng ngại gì mà không bày tỏ.

Thấy Nhược Hi mãi không mở lời, Thập tam a ca cười hỏi:

- Nghĩ xong chưa?

Nhược Hi đáp:

- Xử nghiêm không tha! Chứ nương tay nhất thời để rồi tham nhũng thành tệ nạn thì tác phong và kỷ luật của quan chức sẽ bị huỷ hoại hết. Quan trường hỗn loạn còn đáng sợ hơn là thất thoát tiền của, nếu quan không ra quan, muôn dân lầm than thì tất nhiên dân không thể làm dân được nữa.

Thập tam a ca tủm tỉm gật đầu, ngoắc ngón tay gọi nàng. Nhược Hi bèn ghé lại gần nghe. Thập tam hỏi:

- Nếu người phạm pháp là Cửu ca, thì cô làm thế nào?

Ngẩn người một lúc, Nhược Hi đáp:

- Nên làm thế nào thì làm thế nấy!

Thập tam a ca nhếch mép nói khẽ:

- Chắc cô không tin theo cái câu “vương tử phạm pháp tội như thứ dân” đấy chứ?

Ô! Hôm nay Thập tam a ca cứ nhất định phải dồn nàng vào chân tường hay sao thế này? Nhược Hi cân nhắc, rồi nghiêm túc nói:

- Buộc hắn trả hết số bạc đã lấy, nọc ra phạt roi cho liệt giường liệt chiếu hẳn nửa năm, dậy thì bắt xuống đường ăn mày ba tháng mà nếm trải sự cơ cực của người nghèo. Hắn cần ý thức được rằng việc mình không muốn thì đừng gây cho ai cả. Còn tòng phạm, nhất loạt xử nặng làm gương để thiên hạ hiểu rõ hễ phạm pháp gây rối kỷ cương thì không thể nào trốn tội được. Cứ thế, về sau dẫu muốn đến đâu cũng không ai dám tham ô nữa.

Nét mặt giãn ra, Thập tam a ca liếc Tứ a ca, gật đầu:

- Cô ghê thật, cách thức như vậy mà cũng nghĩ ra, không buồn nể mặt cả anh rể nữa. Nhớ những lời đã nói hôm nay đấy nhé!

Nhược Hi trân trân nhìn Thập tam a ca, hỏi:

- Sự việc lần này có dính dáng đến Cửu a ca sao?

- Trước mắt thì chưa – Thập tam đáp – Hôm nay Hoàng a ma đã uý lạo, “Việc chỉ đến đây thôi, miễn truy cứu các quan viên liên đới, định hạn cho họ bồi thường là được.”

Bồi thường số tiền biển thủ là xong á? Một vụ án tham nhũng lớn thế này mà Khang Hy lại xử trí như vậy sao? Nhược Hi không khỏi ngây người. Thập tam a ca than thở:

- Riêng ở sổ nợ đã tra ra hơn bốn mươi vạn lượng bạc, trong khi bảy hay tám lượng là đủ tậu một mẫu ruộng tốt, và khoảng một lượng là đủ cho gia đình năm khẩu bình thường sống được cả tháng rồi.

Nhược Hi nhẩm nhanh trong óc, sửng sốt kêu:

- Bốn mươi vạn lượng! Đủ cho hai triệu người sống được cả tháng.

Nhớ lại thiên tai và cảnh chết đói mấy năm nay, nàng đắng họng nín lặng. Thời hiện đại, quan chức biển thủ tuy thật đáng ghét, nhưng