Polly po-cket
Bộ Bộ Kinh Tâm

Bộ Bộ Kinh Tâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210141

Bình chọn: 9.5.00/10/1014 lượt.

lắc đầu nén lại, thở dài bỏ đi: “Chán chả muốn lằng nhằng với cô nữa!” Im lặng ngẫm nghĩ một lúc, Nhược Hi chạy theo. Nghe tiếng bước chân, Thập tứ a ca trở gót chờ nàng:

- Lại gì nữa đây?

Nhược Hi ngập ngừng:

- Với tính cách ấy, chưa chắc Cửu a ca đã chịu buông tay…

Nàng đang nói dở, Thập tứ a ca đã ngắt lời:

- Giúp thì giúp cho chót chứ! Việc này ta đã nói khó với Cửu ca, lại nhờ cả Bát ca cất công đến khuyên răn rồi. Dù thế nào Cửu ca cũng sẽ nể mặt chúng ta…

Nhược Hi liền cúi mình làm lễ:

- Đa tạ!

Thập tứ a ca cười hỏi:

- Cô chẳng qua mới gặp Lục Vu một lần, sao lại nặng lòng với cô ấy thế?

- Nhân phẩm tài năng của Lục Vu đều vào bực xuất chúng. Tuy chúng tôi chưa gắn bó thân thiết, nhưng đừng nói Thập tam a ca, mà chính đàn bà con gái như tôi đây cũng chẳng thể đứng nhìn.

Thập tứ a ca lắc đầu than:

- Đánh chết cái nết không chừa! Chẳng bao giờ bận tâm đến vị thế của mình cả, cứ tuỳ tiện đặt gái phong trần lên ngang với bản thân.

Câu nói khiến đôi bên cùng nhớ lại trận cãi cọ vì Lục Vu nhiều năm về trước ở thư phòng Bát a ca, bèn cười ầm lên. Thập tứ a ca tủm tỉm nói:

- Cô với Thập tam ca, hai người tự nhiên thoải mái thật!

- Thập tam a ca vốn cởi mở phóng khoáng, đối đãi với Lục Vu không theo cách các vị suy diễn đâu. Vì trân trọng tài hoa và xót xa thân phận của Lục Vu, anh ấy mới ra tay che chở bao nhiêu năm nay. Giống như cầm ô che cho bông hoa xinh đẹp trong gió mưa vần vũ, cốt để giữ gìn vẻ đẹp của nó chứ không phải để bứng đem về nhà.

Thập tứ a ca cười khì:

- Nhưng ta thấy, tấm lòng Lục Vu dành cho Thập tam ca không chỉ là nghĩa bạn bè thôi đâu. Tối hôm đó, sợ thuộc hạ của Cửu ca lén lút giở trò, ta bèn đích thân đưa cô ấy về. Trên đường, Lục Vu khẩn khoản xin ta giấu kín sự việc với Thập tam ca. Cô ấy nói, chẳng qua chỉ một phen tủi cực, chẳng có gì nặng nề ghê gớm, không muốn vì mình mà rước thêm phiền phức cho con người nhiệt tình sốt sắng như Thập tam gia. Đàn bà con gái bình thường mà gặp cảnh tương tự thì khóc đến cay đắng xé lòng ấy chứ, nhưng Lục Vu không một lời oán thán, chỉ bận tâm lo nghĩ cho Thập tam ca.

Nhược Hi cúi mặt thở dài, bụng bảo dạ, gặp được Thập tam, chẳng biết là phúc hay hoạ của Lục Vu? Chỉ e chính bản thân Lục Vu cũng không bao giờ muốn thừa nhận tấm tình này.

Thập tứ a ca cũng thở dài:

- Đừng mải mủi lòng cho người khác, nên lo tính việc của bản thân nữa đi! Đến tuổi xuất cung, cô phải đợi Hoàng a ma chỉ hôn. Thay vì mù mờ không biết lấy ai, chi bằng sắp sẵn mục tiêu, rồi xin Hoàng a ma tứ hôn cho sớm.

Lời khuyên của Thập tứ rất giống gợi ý của Tứ a ca. Xem ra, với những người sáng suốt, đây là hướng đi tích cực nhất, cũng là hướng đi duy nhất.

Thấy Nhược Hi im lặng, Thập tứ a ca lại mềm mỏng:

- Bát ca với cô, hoàn toàn là chân tình. Vào cửa anh ấy, cô sẽ không phải chịu gò khuôn uốn nắn gì đâu. Thích ra ngoài cưỡi ngựa du ngoạn hay đi xem phố phường rộn rã tiết Nguyên tiêu với ta và Thập ca, Bát ca cũng sẽ chiều ý hết. Khỏi phải khoá mình trong cung, chỉ được nghe ngóng bên ngoài qua lời ta và Thập ca như mấy năm nay. Tết nhất mỗi năm một khác, bằng không ta cũng chẳng chịu khó đi xem hết năm nọ sang năm kia… Song trông bộ dạng cô, hình như càng nghe nhiều, lòng cô càng khó chịu…

- Đừng nói nữa!

Thập tứ im bặt. Nhược Hi gượng cười:

- Tôi phải về thôi!

Thập tứ a ca nhẹ nhàng đáp:

- Ừ đi đi, ta cũng về phủ bây giờ!



Mới độ vào hè, trời chưa nóng hẳn, Khang Hy đã truyền lệnh chuẩn bị ra tái ngoại. Tuy năm nào cũng đi, nhưng mỗi lần đi Nhược Hi vẫn rất hân hoan, bởi rời khỏi Tử Cấm thành thì khuôn phép giảm bớt nhiều, cảnh tranh giành đấu đá hình như cũng xa hẳn ra. Cưỡi ngựa phóng nhanh dưới trời xanh mây trắng, tận hưởng ánh nắng ấm áp, làn gió hiền hoà, hương cỏ thơm thơm, nàng cảm thấy cuộc đời vẫn đẹp tươi, lòng vẫn biết thảnh thơi nhẹ nhõm.

Chuyến ra biên tái năm nay tổng cộng có chín a ca tuỳ hành, trong đó có Thái tử gia, Ngũ, Thất, Bát, Thập tứ và Thập ngũ a ca. Nhược Hi chỉ thi thoảng cười nói với Thập tứ a ca dăm ba câu, còn lại gắng tránh được ai thì tránh, nếu không tránh nổi thì thỉnh an xong là khẩn trương cáo lui.

Tháng ngày này có lẽ là những tháng ngày yên ả nhất của Nhược Hi. Hôm nào không phải đi làm, nàng lại một mình cưỡi ngựa lang thang trên thảo nguyên. Hứng thì quất ngựa phóng như bay khắp đồng cỏ, mệt thì nằm ngửa ra lưng ngựa để mặc nó đi thong dong. Lắm khi một người một ngựa lang thang từ buổi hừng đông đến khi ráng tà trải khắp trời, Nhược Hi ngắm nghía chỗ này, thưởng thức chỗ nọ, đói thì nhai lương khô, khát thì uống nước, một ngày vui riêng ta với ta cứ thế mà trôi. Ngọc Đàn nhận xét: “Cả ngày chị chỉ loanh quanh bên ngựa, hình như càng lúc càng không thích nói chuyện với người nữa ấy.”

Nhược Hi cúi mặt cười, nhận ra cả bản thân cũng không ý thức được mình biến thành như vậy tự khi nào. Từ nhỏ tới lớn, nàng là người chúa ghét cô độc lẻ loi, luôn thích rủ rê bạn bè tụ tập. Hồi mới đến Thâm Quyến làm việc, chưa có bạn, tan sở nàng chẳng muốn về nhà, toàn vào ngồi lì trong quán bar. Ngay dạo ở phủ Bối lặc,