
Nhược Hi nhành môi định cười, nhưng lòng quá đỗi đắng cay, cuối cùng chỉ đủ sức lẳng lặng nhìn Thập tứ a ca. Thập tứ thở dài tiếc rẻ:
- Lúc trước khuyên cô định sẵn đường đi nước bước, cô không nghe. Giờ đến tình cảnh này mới biết hối hận. Lấy Bát ca chẳng tốt hơn lấy Thái tử gia hàng ngàn lần ư?
Nhược Hi lại rơm rớm nước mắt, Thập tứ a ca vội ngừng lời:
- Chịu khó dưỡng bệnh, đừng bận tâm gì cả. Ta về đây, chắc mấy hôm tới không sang thăm được đâu, phải tự chăm sóc bản thân nhé!
Gã vừa đi khỏi thì Ngọc Đàn bưng một bát lê ngào đường vào. Nhược Hi hỏi:
- Em không đi làm à?
Ngọc Đàn đáp:
- Lý an đạt biết chị bị bệnh, bèn cho em ở nhà chăm sóc – Nói đoạn định bón nước đường cho nàng.
- Không uống đâu.
Ngọc Đàn dỗ dành:
- Chị uống một chút thôi, mát họng lắm đấy.
Nhược Hi lắc đầu, ra dấu bảo mang đi. Ngọc Đàn khuyên dỗ mãi, thấy nàng cứ bướng bỉnh, đành đặt sang một bên.
oOo
Tình hình biến chuyển kia là gì nhỉ? Thập tứ a ca chỉ nói biến chuyển, tức là chưa nhất định thế nào, song chí ít cũng hứa hẹn đường ra. Trì hoãn dăm ba ngày không phải việc khó. Dẫu muốn ban bố hôn nhân, Khang Hy cũng không thể giáng chỉ giữa lúc nàng đau ốm, bắt nàng mang bệnh gượng dậy nhận lệnh được. Nghĩ như vậy, lòng cũng yên ổn đi ít nhiều.
Nhược Hi đang suy tư thì Ngọc Đàn bưng thuốc vào, đặt trên bàn rồi đỡ nàng ngồi dậy. Nhược Hi kéo tay cô, ra hiệu bảo ngồi xuống bên cạnh:
- Tôi không thể uống thuốc được.
Ngọc Đàn kinh ngạc nhìn trả, Nhược Hi khe khẽ tiếp:
- Mấy năm nay, tôi coi em như ruột thịt, nên cũng không giấu em làm gì. Tôi không muốn lấy Thái tử gia, song hiện thời không có cách nào khác ngoài mượn cớ ốm đau mà trì hoãn. Hiềm nỗi, bệnh tật thì không thể làm giả được, Lý an đạt hỏi thái y là sẽ biết ngay. Vì vậy em cứ nghe lời họ mang thuốc về như thường, rồi kín đáo đổ đi giúp tôi.
Ngọc Đàn cắn môi, nhìn Nhược Hi hồi lâu, cuối cùng gật đầu. Nhược Hi mỉm cười nắm tay cô. Ngọc Đàn quay phắt đầu đi gạt lệ, hai vai run run, lẩm bẩm bằng giọng nhỏ tới mức gần như không nghe được:
- Vì sao lại thế? Đến người như chị…
Ừ! Còn Ngọc Đàn thì số mệnh sẽ ra sao? Lúc xuất cung cũng đã quá tuổi gả chồng, với thân thế thiếu chỗ dựa gia đình của cô, nếu không lấy chồng, chỉ còn nước sống cùng anh em cả đời, khổ sở biết nhường nào! Nếu lấy chồng, lại sợ khó lòng tìm được người tử tế. Một cô gái ý tứ lanh lợi thông minh thế này mà sinh ra ở thời hiện đại, miễn là cố sức gắng công, sợ gì chẳng có tiền đồ. Nhưng bây giờ, Nhược Hi chỉ nhìn thấy ở cô một tương lai tăm tối. Xương thịt của con gái đều là nước kết thành, đó là bởi trong xã hội này, ngoài tam tòng “tòng phụ, tòng phu, tòng tử” ra, không còn con đường nào cho phụ nữ nữa. Ở xã hội nam quyền, sự kiên cường của cá nhân chỉ như châu chấu đá xe, làm sao phụ nữ không rơi lệ cho được?
Cả ngày hôm qua không uống thuốc, nhưng hôm nay Nhược Hi lại thấy khoẻ khoắn hơn đôi chút. Áng chừng là do hằng ngày nàng hay nhảy dây trong sân, còn thường xuyên tập ngả xuống ngồi lên trước khi đi ngủ. Lúc ấy chỉ nghĩ khoẻ mạnh là quan trọng nhất, một thân một mình trong cung, ngộ nhỡ mắc bệnh thì chỉ khổ bản thân. Cứ xem Hồng lâu mộng đủ biết y học thời xưa vô cùng lạc hậu, cảm hàn vặt vãnh mà bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển thành bệnh lao ác tính được ngay, bởi vậy nàng luôn quý trọng sức khoẻ. Nhưng bây giờ nàng bắt đầu hối hận, nhất là sau khi thái y chẩn mạch xong, cười nói “Thư thả bốn năm hôm nữa, chú ý điều dưỡng là khỏi hẳn”, Nhược Hi đau khổ vô cùng mà ngoài mặt vẫn phải giả vờ như cái tin đó làm mình mừng lắm.
Ngọc Đàn bưng thuốc đi. Nhược Hi đang ngồi thừ người trên sập, nghe tiếng gõ cửa bèn bảo:
- Cứ vào!
Người đẩy cửa bước vào là Tiểu Thuận Tử. Hắn rảo chân tới bên sập, vừa khoát tay chào vừa khẽ bảo:
- Tứ gia sai tôi chuyển cho cô nương một chữ: Khoan!
Dứt lời quay mình chạy biến.
Nhược Hi nghĩ ngợi hồi lâu, lòng đã đi đến quyết định.
Buổi tối, nàng lựa lời hối Ngọc Đàn về phòng nghỉ xong, ước chừng cô đã ngủ say, liền vớ áo khoác mở cửa ra sân đứng. Cuối tháng Chín, Bắc Kinh về khuya trời đã se se. Nhược Hi đứng trong gió một lúc, sực nghĩ lần trước nghe tin dữ đột ngột nên đau lòng, trúng gió cảm lạnh, cuối cùng lên cơn sốt, có thể đa phần đều do yếu tố tâm lý. Lần này chuẩn bị sẵn sàng, chỉ hứng gió suông e rằng vô tác dụng.
Nàng bèn trở vào nhà lấy chậu rửa mặt, múc đầy nước lạnh, nâng chậu lên đổ từ đỉnh đầu xuống khiến toàn thân ướt sũng những nước. Rồi nàng ra đứng đầu gió, bắt mình dang hai tay, nhắm mắt cắn chặt răng, người run lập cập.
- Chị ơi! Sao chị lại giày vò bản thân như thế? – Ngọc Đàn lao ra, vừa gọi vừa kéo Nhược Hi vào nhà.
Nhược Hi xô mạnh cô:
- Mặc kệ tôi! Em đi ngủ đi!
Ngọc Đàn cứ gắng sức kéo. Nhược Hi bèn bảo:
- Em tưởng tôi muốn hành hạ bản thân lắm sao? Nhưng đây là cách duy nhất tôi nghĩ ra được lúc này để tự cứu mình. Em còn ngăn cản mới là hại tôi, uổng công tôi ngày thường coi em là tri kỷ.
Ngọc Đàn lỏng tay, nhìn Nhược Hi, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Nhược Hi không để ý đến cô, quay đi tự dội tiếp một chậu nước. Đứng nơi