Old school Swatch Watches
Bộ Bộ Kinh Tâm

Bộ Bộ Kinh Tâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329514

Bình chọn: 8.00/10/951 lượt.

kéo kéo áo bào của hắn, hắn ngồi xuống nhìn ta, ánh mắt âm trầm ảm đạm, lạnh băng như bầu trời lúc này, thế nhưng bàn tay lại cực kỳ dịu dàng, giúp ta vén lên những sợi tóc ướt dính vào trên mặt, ta nhìn hắn nói: "Trở về đi! Tâm ý của chàng ta đều hiểu!"

Hắn yên lặng nhìn ta một hồi, mãnh liệt đem ta ôm vào trong lòng, gắt gao dùng lực, ép tới xương sườn ta làm ta bỗng thấy đau, nhưng chỗ đau âý lại cảm thấy ấm áp, đồng thời lại có chút thê lương tuyệt vọng. ta đặt đầu xuống bả vai hắn, nước mắt hòa lẫn nước mưa từ khuôn mặt chảy xuống, thấm vào y phục của hắn.

Một đạo chớp cuồng nộ nổ tung trên đỉnh đầu, khiến ta đột nhiên phục hồi tinh thần, liền ngẩng đầu đẩy hắn ra. Trong khoảnh khắc tia chớp sáng ngời, đập vào mắt chính là hình ảnh Bát A Ca cùng Thập Tứ A Ca sóng vai đứng trong màn mưa. Đầu óc ta trống rỗng, bình tĩnh nhìn bọn họ.

Tứ A Ca quay đầu lại liếc hai người, chậm rãi buông tay, đứng lên, xoay người. Ba người đứng cách màn mưa bụi nhìn nhau. Thập Tứ mặc trường bào màu xanh, trong tay cầm chiếc dù trúc màu xanh, sắc mặt trầm tĩnh, tư thái hờ hững, nhưng trong mắt lại mơ hồ hàm chứa kinh sợ.

Dưới chiếc dù trắng, Bát A Ca một thân trường bào xanh nhạt, vạt áo theo gió lay động, sắc mặt ôn nhuận như ngọc, dáng người thanh nhã tựa trăng non. Mỗi người đứng trong sấm sét vang dội, mưa sa gió giật âm u đều mang theo vài tia chật vật, nhưng hắn cứ như một bông Bạch Liên trong đêm đen, một mình đứng vững, không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Bên cạnh tuy có Thập Tứ làm bạn, khóe môi thậm chí còn hàm chứa tia cười yếu ớt, nhưng tay áo tung bay phảng phất hàm chứa sự tịnh mịch của trời đất, bạch y trắng hơn tuyết như thu nhận hết thảy cái lạnh của nhân gian.

Thời gian dường như ngừng lại, trong tiếng mưa rơi ào ào, không biết qua bao lâu, Tứ A Ca di chuyển tầm mắt, bước tới bên người bọn họ lướt qua, nhặt lên chiếc dù còn đang quay cuồng trên đất, chậm rãi rời đi, thân ảnh càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng ẩn vào trong mưa gió.

--------------------------------

1 Đời nhà Đường, Lý Thương Ẩn viết một quyển sách ghi lại những tập tục và tiếng nói dung tục của người thời ấy, gọi là "nghĩa sơn tạp soạn". Ông ta đưa ra sáu ví dụ để nói rõ "át mất cảnh đẹp" là gì: thứ nhất là "rửa chân nơi nước trong", thứ hai là "phơi quần trên hoa", thứ ba là "xây nhà lầu sau núi", thứ tư là "đốt đàn nấu hạc", thứ năm là "dùng hoa uống trà", thứ sáu là "gọi loa dẹp đường".



Đợi hắn đi khuất, Thập Tứ vọt tới bên cạnh ta, đè nặng thanh âm nói: "Nhược Hi, ngươi làm sao dám…". Chỉ nói được đến đó liền ngừng lại, nhưng tay thì nắm thật chặt làm gân xanh nổi rõ. Bát a ca cầm dù đi tới bên cạnh, cheở phía trên rồi ngồi xuống, bình thản nhìn ta.

Ta cúi đầu đờ đẫn quỳ, đã quỳ trong mưa gió một ngày một đêm , thể xác và tinh thần đều sớm mỏi mệt, hết thảy với ta bây giờ đều chẳng là gì cả, muốn đánh phạt cũng tuỳ. Ba người ở trong mưa một đứng một ngồi một quỳ, trầm mặc không lời. Tiếng mưa hỗn loạn đánh vào mặt dù, giống như tâm tình của ba người bây giờ vậy.

Qua thật lâu, Bát a ca thở dài, cầm khăn tay thay ta lau đi nước mưa trên mặt, nói: "Cho dù nàng không thương xót bản thân, cũng nên nghĩ đến Nhược Lan một chút. Thân thể nàng ấy vốn yếu nhược, nàng còn muốn nàng ấy phải lo lắng thêm ư?"

Lòng ta đau xót, nhìn Bát a ca, hắn nói: "Ta đã dặn dò không cho bất luận kẻ nào truyền lời. Nhưng là có thể lừa gạt được bao lâu chứ?". Ta cắn môi không nói.

Áo bào trắng noãn kéo lê trong nước bùn, ta theo bản năng đưa tay giúp hắn kéo lên, hắn lại nhanh chóng đưa tay lên gạt ra, hai tay khẽ va chạm vang lên một tiếng, hắn lại thu tay về như không có việc gì, trong phút chốc ta chợt ngẩn ra ở giữa không trung, rồi chậm rãi rút tay không trở lại.

Hắn lẳng lặng ngồi một hồi, rồi đứng lên hướng về phía Thập Tứ nói: "Về thôi!". Thập Tứ nói: " Bát ca cứ về trước đi, đệ có việc muốn hỏi nàng.". Bát a ca nói: "Chuyện này ta và ngươi cũng chẳng có năng lực gì, chỉ có thể dựa vào chính vận khí của nàng thôi.". Dừng một chút còn nói: "Ngay cả lão Tứ cũng chỉ có thể trơ mắt mà đứng nhìn! Hành sự theo cảm tính chẳng khác nào làm chuyện vô bổ, chỉ càng chọc giận hoàng a mã."

Thập Tứ nói: " Đệ chỉ là có chút chuyện muốn hỏi cho rõ ràng." . Bát A Ca thoáng im lặng rồi nói: "Ván cờ đang ở lúc thu quan 1, trước mắt mặc dù chiếm thượng phong, nhưng nhất thời khinh suất, kết cục thua sạch cũng không phải là chưa có tiền lệ." Nói xong, xoay người bước đi.

Thập Tứ dùng dù che cho ta, ngồi xuống, yên lặng xem xét ta một hồi, lần mò trong ngực móc ra một cái bọc nhỏ đưa tới trước mặt ta, ra hiệu bảo ta mở ra. Ta cầm lấy bọc nhỏ, ra là mấy khối phù dung cao, không khỏi mừng rỡ, lập tức cầm lên một khối, nhét vào trong miệng, hắn vội la lên: "Chậm thôi, ở đây không có nước, mắc nghẹn bây giờ!" .Vừa nói, vừa né tránh bàn tay ta định vươn ra lấy tiếp, ý bảo ta nuốt xuống đã hãy lấy tiếp.

Ta vội vàng nuốt vào, hắn lúc này mới đưa tới cho ta một khối, ta chợt hoảng sợ nói: "Hoàng thượng không cho phép ta ăn cái gì hết." . Hắn tức cười nói: "Ăn cũng ăn rồi, một k