
ướng về phía nàng tùy ý gật đầu.
Ngọc Đàn giúp ta lau sạch sẽ, chải sơ đầu. Ta nhìn Ngọc Đàn nói: "Đầu gối ta đau nhức quá, muội lấy giúp ta một ít nước nóng để chườm nhé." . Ngọc Đàn một mặt chuẩn bị nước nóng, khăn lông, một mặt nói: "Đã gọi người truyền lời đi nói tỷ tỷ tỉnh lại. Lát nữa, Lý thái y sẽ đến khám cho tỷ tỷ.". Ta hoảng hốt nói: "Lý thái y?". Hắn là lão thái y chuyên môn xem bệnh cho Hoàng thượng mà.
Ngọc Đàn hừ lạnh một tiếng, vừa vắt khô khăn, vừa cười nói: "Vậy mới làm cho cái đám người ngầm vui sướng khi người khác gặp nạn ấy sáng mắt ra. Vạn tuế gia chính miệng dặn dò, trong cung cũng không mấy ai có được vinh sủng này.". Ta nghe mà lòng không có nửa điểm vui sướng. Lòng dạ đế vương là khó dò nhất, ân sủng chưa chắc đã là niềm vui mà trách phạt cũng không hẳn là chán ghét
Đang dùng khăn nóng chườm chân, nghe tiếng gõ cửa, Ngọc Đàn thay ta sửa sang y phục, che chắn kỹ càng mới đi ra mở cửa. Thập a ca, Thập Tứ a ca cùng Lý thái y lần lượt tiến vào, ta muốn đứng lên hành lễ, Thập a ca nói: "Cứ ngồi mà thỉnh an cũng được!". Nói xong cả hai nghiêng người nhường Lý thái y tiến lên bắt mạch.
Ta hỏi: "Thập gia, Thập Tứ gia sao lại đi cùng Lý thái y vậy?". Thập a ca nói: "Vừa tới cửa thì đụng phải thôi.". Nói xong, e ngại có Lý thái y ở đó, ba người lặng im không nói thêm.
Lý thái y bắt mạch bên tay phải xong lại muốn ta đưa ra tay trái, nhắm mắt một lúc, ra hiệu bảo ta đưa lại tay phải. Thập A Ca cùng Thập Tứ A Ca liếc mắt nhìn nhau kinh ngạc, hỏi: "Làm sao vậy?". Lý thái y lắc đầu, ý bảo bọn họ im lặng. Qua hồi lâu, mới khẽ mở mắt hỏi: "Cô nương ngủ có ngon giấc không?" . Ta nói: "Phần lớn thời gian ngủ không tốt lắm, hơn nữa cảm giác được một năm gần đây ngủ càng lúc càng ít, dễ dàng vì tiếng động nhỏ mà thức giấc, muốn ngủ lại cũng khó.". Ông ấy lại hỏi: "Chuyện ăn uống thường ngày thì sao?". Ta nói: "Cũng không ăn được nhiều như những năm trước, thường xuyên cảm thấy đói, nhưng vừa ăn được một chút thì rất nhanh đã no rồi."
Thái y một mặt bắt mạch, một mặt tinh tế hỏi tỉ mỉ chuyện ăn uống, sinh hoạt hằng ngày. Cuối cùng nhắm mắt trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: "Nghe nói năm ngoái cô nương bệnh nặng một thời gian, dường như chưa tĩnh dưỡng tốt, dẫn đến khí huyết mất cân đối. Xem mạch thì thấy cô nương hàng ngày lo âu sợ hãi quá nhiều, tổn hại nhiều dương khí, khí uất thành hỏa, nội háo cạn âm, đến nỗi âm không ngự được dương, tam tạng tỳ, can, thận đều thương tổn. Lần này lại bị hàn khí xâm nhập, ngũ tạng đều tổn, âm…"
Ta không kiên nhẫn nghe hết, cười xen lời hắn: "Lý thái y đừng cùng ta nói âm này dương kia, ta nghe không hiểu đâu. Cứ nói thẳng cho ta biết có nghiêm trọng hay không nghiêm trọng là được? Và chữa bằng cách nào?". Lý thái y nói: "Nói nghiêm trọng thì cũng nghiêm trọng, mà nói không nghiêm trọng thi cũng không nghiêm trọng, cô nương đang lúc tuổi trẻ, nếu như điều dưỡng chăm sóc tốt, vài ba tháng điều trị chậm rãi sẽ hết. Nếu không lưu tâm, hiện tại tuổi trẻ thì không sao, nhưng tương lai…". Ông ngừng lời, không nói tiếp.
Ta gật đầu, nói: " Đầu gối ta vô cùng đau đớn, đến lúc nào mới hết? Có thể kê một thang thuốc giảm đau không?". Lý thái y nói: "Đây là "Tý chứng", Khi trời chuyển lạnh, ẩm ướt, cản trở huyết mạch, khiến huyết mạch không thông, các đốt ngón tay đau nhức, sẽ có một thời gian đi lại đều khó khăn. Cô nương quỳ lâu trên nền đá, lại bị ngấm mưa một thời gian dài, mấy cái này đều hợp thành nguyên nhân gây bệnh."
Ta suy nghĩ, cái này trái lại nghe hiểu được, chính là bệnh phong thấp. Hắn nói tiếp: "May mà cô nương tuổi còn trẻ, bây giờ không nghiêm trọng, trước hết dán thuốc cao, qua mấy ngày châm cứu thêm vào. Ngày thường cũng không có gì đáng ngại, có điều khi gặp trời lạnh sợ là sẽ bị đau nhức. Hơn nữa từ giờ trở đi phải chú ý điều dưỡng, nếu không khi về già sẽ có chút phiền phức.Chốc nữa ta sẽ viết cho cô nương những việc cần chú ý và cách điều dưỡng hàng ngày."
Nói xong khởi hành, hướng về phía Thập a ca, Thập Tứ a ca hành lễ cáo lui, bọn họ vội ngăn cản nói: "Lý thái y tuổi đã cao, không cần hành đại lễ.".Lý thái y cười cám ơn, xoay người ra hiệu cho Ngọc Đàn theo hắn đi lấy thuốc.
Thập Tứ A Ca nhìn ta hồi lâu nói: " Một thời gian dài luôn ưu tư sợ hãi quá mức? Tóm lại là suốt ngày ngươi cứ suy nghĩ chuyện gì vậy ?".Ta cười nói: "Thái y nói hiện tại chỉ cần chăm sóc tốt là có thể khỏe lên. Không phải chuyện gì to tát, lần này đa tạ ngươi!".Hắn thản nhiên nói: "Có gì mà phải cảm tạ? Chuyện xảy ra khi ở thảo nguyên ta trước sau nợ ngươi hai lần, nói về nguy hiểm, chuyện này có thể so sánh với chuyện đó sao?"
Thập A Ca túm ghế ngồi xuống nói: "Rốt cuộc có chuyện gì khiến ngươi khó xử mà phải sợ hãi ưu tư một thời gian dài chứ! Nếu như không phải Lý thái y chẩn mạch, ta nhất định sẽ mắng hắn là lang băm, nói hưu nói vượn, nói chuyện tào lao.".Ta giận dữ liếc hắn cái, ta vừa mới chuyển hướng đề tài, hắn liền bắt ta nói lại chuyện cũ. Không có biện pháp đành phải nói cho có lệ: "Đây không phải vì chuyện của thái tử gia và Thập Tam a ca sao?"
Thập Tứ A C