
ễm Bình liền gọi : "Xuân Đào mau tới đây." Xuân Đào nhìn ta, lại nhìn đang ở mấy người đang nhìn nàng vẫy tay, nhìn ta áy náy cười một tiếng rồi chạy qua.
Tận lúc trời tối ta mới miễn cưỡng giặt xong toàn bộ chỗ quần áo. Thời gian ăn tối đã sớm qua, buộc lòng phải nhịn đói một bữa. Nhìn đôi tay sưng đỏ lạnh ngắt, không khỏi thở dài, không đến mấy ngày, đôi tay này sẽ chẳng còn mịn màng xanh ngọc nữa rồi. Lấy hộp cao ra bôi loạn lên tay.
Xuân Đào cười nói: "Thơm quá nha!". Ta đưa qua:"Có bôi không?". Nàng liền quệt một ít, giơ lên chóp mũi ngửi: "Thơm thật, so với loại chúng ta dùng ngày thường thì thơm hơn nhiều, cũng không xộc lên mũi."
Ta thấy Diễm Bình chăm chú nhìn, cười hỏi: "Ngươi cũng bôi một chút?". Nàng bĩu môi nói: "Không cần." Ta cười nhạt, nhẹ thu tay về.
Ngày thứ hai đang giặt quần áo, Trương Thiên Anh đi vào xem xét, vừa đi vừa nhìn đám y phục được giặt hôm qua đang phơi nắng, đột nhiên chỉ vào một chỗ, lạnh giọng hỏi: "Ai giặt đây?". Ta thở dài, tiến lên hành lễ nói: "Là nô tỳ giặt ạ.". Trương Thiên Anh thu lại vẻ mặt lạnh lùng, cười kêu ta đứng dậy, "Lần đầu tiên ngươi phải làm những việc này,giặt không cũng không thể trách ngươi được." Nói xong, nhìn một vòng mấy người chung quanh, sai bảo: "Diễm Bình, Lan Hoa, Chiêu Nam các ngươi hôm nay đem những cái này đi giặt lại lần nữa." Ta lập tức nói: "Không cần, tự nô tỳ làm là được rồi."
Trương Thiên Anh cười nói: "Ngươi còn có quần áo phải giặt ngày hôm nay mà! Các nàng giặt đã quen , thêm vài cái cũng không có vấn đề gì". Nói xong không để ý đến ta nữa, quay người rời đi.
Diễm Bình, Lan Hoa, Chiêu Nam ba người đều căm hận nhìn ta. Ta vừa kéo đống y phục xuống vừa nói: "Chính ta sẽ giặt". Diễm Bình xông lên, hung hăng đoạt lấy y phục từ trong tay ta, cười lạnh nói: "Nếu để Trương công công biết là làm phiền tới thiên kim chi khu Đại tiểu thư người thì sợ rằng chúng ta sau này cái gì cũng không cần làm mất!".Hai người kia cũng tiến tới lấy y phục, bắt đầu giặt đồ, trong miệng không chỉ gà mắng chó, nói bóng nói gió.
Ta yên lặng ngồi giặt quần áo, Trương Thiên Anh, thật muốn xem ngươi rốt cuộc muốn chơi trò gì? Cố tính chọn lấy ba người không tốt tới sống chung.
Cùng với tiếng "sột xoạt" của quần áo, ta đã ở Hoán Y Cục được hơn một tháng rồi. Giặt quần áo ngày càng thành thục, và cái giá phải trả cho việc đó là những vết nứt trên tay cùng với việc thường xuyên bị đói bụng.
Làm ta quan tâm không phải những cái này, mà là những hành vi của Trương Thiên Anh . Hắn luôn dễ dàng tha thứ cho những việc ta thường làm sai. Nhưng lại phạt nặng người khác với cùng một lỗi như thế. Một lần ta cùng Diễm Bình không cẩn thận làm rách quần áo, Trương Thiên Anh chỉ dặn dò ta: "Lần sau cần để tâm hơn.". Vậy mà giữa tất cả mọi người lại chửi mắng Diễm Bình, trừng phạt nàng chịu đói khát một ngày, khiến cho mọi người đều giận dữ trừng trừng nhìn ta. Hôm nay ta đã thành cái đinh trong mắt , cái gai trong thịt của những người xung quanh, ngay cả người lúc mới đầu còn đối xử thân mật với ta là Xuân Đào cũng trở nên xa cách. Nhờ ba người Diễm Bình, Lan Hoa, Chiêu Nam cầm đầu, các cô nương trong Hoán Y Cục trước nay chưa từng có đoàn kết, đều đồng thời chĩa mũi nhọn về phía ta.
Đang vùi đầu giặt giũ, thái giám tiến vào chuyển lời: "Nhược Hi, Trương công công muốn gặp ngươi,quần áo của ngươi thì giao lại cho Diễm Bình, Lan Hoa, Chiêu Nam cả ba chia ra giặt." Hắn vừa dứt lời, Diễm Bình liền lật ngược cả chậu nước một tiếng đổ nhào "choang keng". Ta thở dài, không biết làm gì hơn đành đứng lên, đi gặp Trương Thiên Anh.
Trương Thiên Anh cười cho ta ngồi, ta vẫn đứng nói: "Trương công công có chuyện gì cứ việc sai bảo, ta còn y phục cần phải giặt." Trương Thiên Anh nói: " Ta không phải đã lệnh cho người khác giặt thay rồi sao?Trước kia khi ngươi chưa đến, Vương công công đã đến thu xếp dặn dò, ngay sau đó Thập Tứ gia lại phái người đến dặn dò. Lại nói, ta ngược lại nên đa tạ ngươi, bằng không loại người như chúng ta đây sao có thể lọt vào mắt của Thập Tứ gia được chứ."
Ta cười nói: " Khoảng thời gian này "thật sự may mắn" công công "chiếu cố" !" Hắn đi tới bên cạnh ta, đầu ghé sát, dùng mũi ra sức hít hà lẩm nhẩm nói: "Thật thơm mát! Khó trách người đi rồi, Vương công công vẫn còn lưu luyến,mong ngóng mà vội vã tới đây dặn trước vài tiếng. Một cô nương giống như hành nước thế này[ý nói yêu kiều'>, đừng nói chi Vương công công thương yêu ngươi đến vậy, ngay cả ta cũng cảm thấy nên thương yêu ngươi nhiều một chút!" Một mặt nói một mặt muốn nắm lấy tay của ta.
Ta vội vàng nhảy tránh hắn vài bước, trong lòng cuồng nộ. Áp chế suy nghĩ bức xúc muốn tát cho hắn một bạt tai, cúi người nói: "Công công nếu không có chuyện gì sai bảo,Nhược Hi xin cáo lui." Hắn chau mày quan sát ta vài lần, khoát khoát tay nói: " Có lòng giữ ngươi lại uống chén trà, ngươi lại không thèm nhìn đến cái mặt này. Thôi về đi!"
Ta xoay người đi ra, trong lòng vừa đau vừa tức, trong cung cũng có một số thái giám làm chuyện đồi bại đối với cung nữ, ta tuy mơ hồ biết, nhưng có nằm mơ cũng không ng