Duck hunt
Bộ Bộ Kinh Tâm

Bộ Bộ Kinh Tâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328912

Bình chọn: 7.5.00/10/891 lượt.

t chính là sau này ra cung có thể có chút ngày an nhàn , có thể giúp đỡ người trong nhà, không muốn người chung quanh xem nhẹ. Các nàng coi trọng nhất cũng chỉ là tiền bạc, chỉ cần có phương pháp thích đáng, cho các nàng chút thể diện , chí ít có thể mua chút hòa hợp bên ngoài.

Buổi chiều hôm sau, ta làm bộ như tìm quần áo, đem mấy thứ đồ trong rương lôi ra một lượt, những cái khác thì cũng thôi, chỉ là khuyên tai cùng mũi tên cũng không phải dễ có, nghĩ một lúc, quyết định mang khuyên tai đến chỗ Ngọc Đàn nhờ nàng giữ hộ. Mũi tên trong lòng ta mặc dù vô giá, nhưng người ngoài nhìn vào cũng chẳng đáng giá một đồng, sẽ không có người lấy trộm. Ta giở ra lớp bọc, vuốt ve mũi tên, lại nghĩ tới cảnh tượng hôm đó.

"Nhược Hi, sao tìm quần áo mà lại ngồi ngẩn người ra thế?" Xuân Đào cười hỏi. Ta nghiêng đầu nhìn nàng cười một cái, không trả lời, đem mũi tên cất lại đáy hòm.

Khép lại hòm, thấy nàng sững sờ nhìn ta, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

Nàng thở dài: "Nhược Hi, ngươi thật là đẹp, vừa nãy ngươi cười, giống như… giống như hoa đều nở vậy." Nói xong nàng ngượng ngùng đứng lên.

Ta cười nói: "Ta cả ngày đều cười mà, hoa cả ngày đều nở sao.".

Xuân Đào lắc đầu nói : "Không cùng một dạng. Ta không biết chữ, không biết diễn tả, có điều không giống nhau, ngày thường không được đẹp như vừa rồi".

Lòng ta chợt thấy ảm đạm, không muốn đùa thêm cùng nàng, cười nhẹ, lảng sang chuyện khác.

Thời tiết dần dần ấm áp, giặt quần áo trở nên dễ dàng hơn nhiều, ít nhất nước không còn lạnh lẽo đến tận xương, tay không còn đầy vết nửt da nữa . Buổi chiều cơm nước xong xuôi, Diễm Bình cùng vài người tụ lại một chỗ đánh bài, ta cười nhìn trong chốc lát, bước ra ngoài tản bộ. Thấy Tiểu Thuận Tử từ đằng trước đi đến, nhất thời có chút hoảng hốt. Hắn tiến lên thỉnh an hành lễ, ta nghiêng người tránh đi, hướng về phía hắn hành lễ nói : "Nay ta nên hành lễ với công công."

Hắn vội mở lời : "Cô nương đừng nói những lời này, không cần đùa cợt nô tài."

Hắn nhìn thấy bốn phía không người, nói : "Nay muốn gặp được cô nương một lần thật sự là không dễ, nô tài đợi hơn một tháng, mới gặp được một lần."

Ta nói : "Một tháng chỉ có một ngày nghỉ ngơi, chỗ ở lại nhiều người , đúng là không dễ nói chuyện."

Hắn lấy ra từ trong ngực một phong thư đưa cho ta, "Bên trong là một ít ngân phiếu mệnh giá không lớn lắm, cô nương có thể để bên người , vừa không sợ , mà tặng người cũng dễ dàng, về sau ta sẽ thường đưa tới."

Ta đang do dự, Tiểu Thuận Tử vội đáp: "Tứ gia nói, bên người cô nương đồ tốt tuy nhiều, không phải là Hoàng Thượng thưởng , chính là nương nương thưởng , đều không dễ mà tặng cho người khác.Mà chỉ có đồ của bản thân thì không đủ. Huống chi các nàng không chắc có thể hiểu được giá trị của mấy thứ đó, chẳng khác gì phí phạm chúng nó. Không bằng đưa bạc mới là thực tế.". Ta nói : "Đa tạ ngươi ." Nói xong đem phong thư cất vào trong lòng.

Hắn cười nói: "Cô nương ngày thường nếu có chuyện gì, trực tiếp tìm đến nô tài thì tốt rồi.".Ta hơi cúi đầu, hắn vái chào một cái, xoay người rời đi.



Trăm hoa cứ nở rồi rụng. Rụng rồi lại nở. Hoa nở hoa tàn vậy mà đã hết một năm.

Trương Thiên Anh phái người tới gọi ta, ta vội lau khô tay,lấy chậu nước làm gương soi , vuốt vuốt lại mấy sợi tóc, đái khái rối bù chính là như thế.

Ta vừa vào phòng, lập tức hối hận. Trương Thiên Anh kính cẩn đứng đón ở cửa, thấy ta tiến vào vội vàng đóng cửa lại, rời đi. Thập a ca cùng Thập Tứ vừa nhìn thấy ta, đều đứng dậy. Thập Tứ sai bảo thái giam đến cùng hắn: "Ra cửa đứng canh đi".

Thập Tứ sắc mặt nặng nề nhìn ta một lượt tử đầu đến chân, rồi lại soi một lượt từ chân lên đầu. Vẻ mặt Thập a ca sững sờ, sau một lúc lâu, hỏi: "Nhược Hi, sao ngươi lại thành ra cái dạng này?" Lại nhìn sang Thập Tứ giận dữ hỏi, "Ngươi không phải nói đều đã chuẩn bị tốt lắm sao? Đây là ngươi đã chuẩn bị đấy sao!"

Ta cười nói: "Làm việc thì phải có bộ dạng của làm việc rồi ."

Thập Tứ hỏi: "Trương Thiên Anh đối đãi với ngươi như thế nào?"

Ta gật đầu nói: "Rất là chiếu cố, ngày thường có gì sai thì đều là mắt nhắm mắt mở cho qua, thái độ cũng cực kỳ hòa ái." . Tính tình Trương Thiên Anh ta đã nắm rõ, đối phó với hắn cũng không tính quá khó khăn. Trong cung có quy củ trong cung, đừng nói Thập Tứ căn bản không có khả năng nhúng tay vào việc thay đổi nhân sự trong cung, nói cũng chỉ khiến hắn khó xử ,mà nếu có thay đổi được, ai biết sẽ lại đổi thành một vị cấp trên càng khó chiều thì sao?

Khuôn mặt Thập A Ca dãn ra, chỉ vào ghế dựa cho ta ngồi. Gặp nhau làm ta bị chấn động , mãi mới phản ứng lại thì trong lòng bỗng hốt hoảng, bật dậy khỏi ghế, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy ?". Hai người sắc mặt ảm đạm, đau buồn nhìn ta, muốn nói lại thôi.

Ta hoảng sợ che miệng, lẩm bẩm: "Sẽ không đâu , tỷ tỷ của ta làm sao ư?".

Hai người đều sửng sốt, Thập A Ca nói : "Tỷ tỷ ngươi rất tốt, tuy rằng người hơi yếu , nhưng bản thân ngươi cũng biết là nàng ấy vẫn như thế từ trước đến nay rồi!".

Ta thở nhẹ một tiếng, ngồi trở lại ghế hỏi: "Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Khiến cho các ngươi gióng trống khua