XtGem Forum catalog
Bộ Bộ Kinh Tâm

Bộ Bộ Kinh Tâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328463

Bình chọn: 8.5.00/10/846 lượt.

n gì đều phải bẩm báo cho trẫm đầu tiên.". Cao Vô Dung lập tức xoay người đi ra. (Di Thân Vương là tước hiệu Ung Chính phong cho Thập Tam – Di là vui vẻ, sung sướng:( )

Ta sốt ruột tới mức đi qua đi lại không ngừng trong phòng, Dận Chân than:" Nàng định giẫm nát sàn nhà hay sao vậy, dù có thế cũng không thể biến ra Lục Vu được đâu. Ăn tạm ít đồ trước đi!" Ta lắc đầu nói:" Không ăn nổi!" Hắn nâng đũa muốn ăn, thở dài, rồi lại hạ xuống, sai người tiến vào dọn.

Đã nửa đêm, nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì. Ta nhìn Dận Chân nói:" Chàng đi ngủ đi! Ngày mai còn phải vào triều." Hắn buông tấu chương trên tay xuống, lặng im một lúc lâu, nói:" Hiện tại ta rất lo lắng. Chẳng bao gìơ thấy Thập Tam đệ như vậy, năm đó khi hắn chỉ một mình đương đầu hổ dữ, đều vẫn có thể cười nhạt. Nhưng hôm nay nàng cũng thấy đấy, thất thố đến như vậy."

Ta cố cười nói:" Tìm được Lục Vu thì tốt rồi, mười năm bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, Lục Vu bản thân lại có tài mạo song toàn, tình ý đậm sâu cũng không có gì kỳ quái.". Hắn tựa lưng vào ghế, ngửa đầu,đặt tay ngang trán than thở:" Ta lo lắng chính là không tìm về được Lục Vu." Ta xua tay nói;" Sẽ không đâu! Khẳng định có thể tìm được." Hắn thở dài một tiếng:" Mong là ta nghĩ sai.".

Dận Chân lâm triều vừa mới về, ta liền xông tới hỏi:" Tìm được rồi chứ?" Hắn uể oải lắc đầu, ta vội vàng hầu hạ hắn ngồi xuống, lấy khăn tay thay hắn lau mặt. Hắn nhắm mắt lại nói:" Thập Tam đệ không lên triều! Nàng biết không, ta ngồi ở phía trên, nhìn xuống đám người đứng ở bên dưới, dường như mỗi người đều có ý đồ xấu, không một ai có thể tin cậy được, ta cứ suy nghĩ đến thực tâm của bọn họ đằng sau mỗi lớp mặt nạ. Nét mặt tỏ ra kính sợ trung thành liệu có mấy phần là thật? Lúc này ta mới thực sự hiểu được vì sao thiên tử đều là người cô đơn. Trước đây khi thấy Thập Tam đệ đứng ở nơi đó, ta chưa bao giờ có cảm giác này, cái cảm giác lẻ loi trơ trụi."

Ta cố nén nước mắt nói:" Đợi lúc tìm được Lục Vu thì tốt rồi:" Mắt hắn vẫn không mở, nói:" Nhược Hi, ôm ta!". Ta ngồi vào cạnh, dùng hết sức lực toàn thấy ôm chặt lấy hắn.

"Hoàng Thượng, Vương đại nhân cầu kiến!" Hắn mở mắt nói:" Có tin về Lục Vu rồi." Ta vội đứng dậy đi vào trong buồng, buông mành xuống.

Ta tựa vào cột trụ, người dần dần mềm nhuyễn ngồi trên mặt đất "… Thần chiếu theo bức hoạ đi dò la, có người gặp qua một người con gái mặc áo xanh đứng ở bên sông đón gió. Người nhìn thấy nói, vì có nhiều sương, không nhìn được rõ ràng dung mạo, nhưng là cảm thấy hết sức xinh đẹp, lúc đó bọn họ định tới gần nhìn rõ một phen, nhưng sợ đường đột mà do dự không tiến. Bởi vì người con gái đó kỳ lạ đến, đi cũng rất kỳ lạ, khi sương dày thì là đứng ở bờ sông, lúc sương tan đã chẳng thấy người đâu nữa. Thậm chí có người không biết nói đó là thần sông. Thần có xuôi theo bờ sông đi nghe ngóng, nhưng hoàn toàn không có tin tức. Sau rồi, sau rồi… Đột nhiên nghe nói có ngư dân vớt được thi thể một người con gái từ giữa sông, thần lập tức đi đến kiểm tra. Hình dáng tướng mạo đã không thể nhận rõ, nhưng trên cổ tay có đeo vòng ngọc giống hệt như trong bức tranh."

Không, đây không phải là sự thực, Lục Vu sao ngươi có thể tàn nhẫn như thế? Ngươi bảo Thập Tam phải làm sao để chịu nổi đả kích này đây? Đây không phải là sự thực! Còn có Thừa Hoan, năm đó khi chúng ta đặt tên như thế, chính là vì muốn để nàng hầu hạ dưới gối song thân. Ngươi làm như thế sau này nàng sẽ hầu hạ dưới gối cho ai đây?

"Việc này còn có ai biết không?" " Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần cẩn thận tuân theo ý chỉ của Hoàng Thượng, không dám kinh động đến bất luận người nào, ngay cả binh sĩ bên dưới thần đều chỉ sai bảo tiếp tục tìm kiếm. Thi thể thần đã phái người hoàn toàn không biết việc này trông coi cẩn thận."

"Làm tốt lắm! Việc này không được nói lại cho bất cứ ai, các ngươi cứ tiếp tục tìm kiếm, lui ra đi!"



"Nhược Hi! Nhược Hi! Ngẩng đầu lên nào!" Ta vùi đầu vào giữa gối, bàng hoàng ngơ ngác. Hắn ôm ta từ trên mặt đất đứng dậy, dìu đến ngồi trên giường, vỗ nhẹ vào lưng ta nói: "Người đau đớn nhất chính là Thập Tam đệ, chúng ta cần phải suy nghĩ nên làm gì vào lúc này."

Nước mắt ta lã chã rơi, ngước mặt nói: "Khẳng định chỉ là trùng hợp có người mang chiếc vòng tay giống thế thôi phải không?" Hắn lặng im không lên tiếng, sau một lúc lâu mới hỏi: "Nếu như đúng là Lục Vu, nàng dự định sẽ làm gì?" Ta lắc đầu nói: "Không phải!Cho dù Lục Vu có là vì bị phúc tấn Thập Tam nhạo báng gây khó dễ, nàng cũng không tự ti, tàn nhẫn đến mức tự quăng mình xuống sông đâu." Hắn xoay đầu ta lại nói: "Ta sẽ cho người đi điều tra rõ ràng rốt cuộc có đúng là Lục Vu hay không. Nhưng nàng không được như thế này, nàng đau khổ, có thể so với một phần vạn nỗi đau của Thập Tam đệ hay không? Hiện tại không phải là thời gian cho chúng ta bi thương."

Ta lau nước mắt gật đầu. Hắn hỏi: "Nếu như đúng là Lục Vu thì phải làm sao đây?" Ta vừa khóc vừa nghĩ một hồi rồi nói: "Không được để cho Thập Tam gia biết! Tâm trạng Thập Tam gia chỉ vừa mới buông lơi, còn chưa hết buồn đau vì chuyện Thánh tổ gia băng hà mà bình thư