
ó sẽ rơi xuống bùn đất rồi ngủ say mãi mãi.
Năm ấy mùa đông đến sớm, trên núi là một mảnh trắng xóa chói mắt, từng mảnh hoa tuyết kết tinh rơi xuống , có chút đồ sộ.
An Bội Tấn Nhất mặc một chiếc áo đơn bước chậm trên con đường đầy
tuyết, trước mặt là một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài mềm mại như nước,
khẽ vén tóc ra sau tai, cười như không cười nhìn An Bội Tấn Nhất.
An Bội Tấn Nhất nhận ra là Dư Khởi, tiến lên chào hỏi. Dư Khởi cũng
không phân trần nắm tay An Bội Tấn Nhất nhét vào một vật gì đó.
“Dụng tâm nuôi dưỡng, kính tâm chứng giám, hoa sen từ trên trời rơi xuống.”
Dư Khởi dùng Tiếng Trung, An Bội Tấn Nhất nửa câu cũng không hiểu,
vừa định hỏi lại, Dư Khởi biến mất trong một trận ánh sáng ngũ sắc.
Mở tay ra, đó là một hạt đào trong suốt, lòe lòe tỏa sáng như một khối băng.
An Bội Tấn Nhất ôm tâm lý thử xem đem hạt đào chôn ở sân, mùa xuân
năm thứ hai một cành cây trong suốt vươn ra, dưới ánh dương như thủy
tinh chạm ngọc, An Bội Tấn Nhất không khỏi cảm thán thần kỳ .
Mùa xuân năm thứ ba, anh đào nở rộ khắp đồi núi, rơi rụng mà huy
hoàng, An Bội Tấn Nhất không biết mình mê man bao lâu, hạ bút thành văn
một nhánh anh đào, trên sơn đạo một mảnh tuyết trắng xen lẫn nhau rơi
xuống.
Phảng phất như dưới những cánh hoa kia có một thiếu niên tóc xanh
đang đứng, cái ngoái đầu nhìn lại cũng chấm dứt cảnh trong mơ ấy.
An Bội Tấn Nhất cảm giác thiên ngôn vạn ngữ nghẹn lại trong yết hầu, khó khăn mở miệng, tâm tư sâu kín.
“Cây anh đào này được không?”
“Được…”
“Vương mẫu nương nương ban cho em một đồng tử, nhưng anh phải chăm sóc nó cho tốt .”
“Được…”
“Vậy, em…”
An Bội Tấn Nhất ôm cổ Mạt Thần, cảm nhận này khí tức này, khôn phải ảo giác là sự thật đúng không?
“Em đã trở về…”
Đầu thu năm thứ tư, bồ công anh từ trong viện bay ra như những hoa
tuyết, cây anh đào được An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần dùng máu luyện
thành, kết quả chính là một quả đào hai người ôm cũng không xuể. Ngày ấy hái xuống, An Bội Tấn Nhất mời vài người bạn và phụ thân của Mạt Thần
đến, dùng lá bùa cứng cẩn thận cắt quả đào, bên trong một đứa trẻ trắng
trẻo mập mạp, An Bội Tấn Nhất đặt tên cho nó là “An Bội Đào Thái Lang” , rước lấy Mạt Thần tức giận trừng mắt.
Như thế, Mạt Thần vì xưng hô của đứa nhỏ mà cãi nhau túi vụi với An Bội Tấn Nhất.
Trúc Điền tiên sinh đang uống rượu giải sầu, rất nhiều năm dù gã có
làm gì công tác cũng không thành công, gần đây mượn tiền thân thích bạn
bè lập công ty, rồi lại vì nhiều loại lý do nên phá sản, chưa nói đến
chuyện trả tiền, chỉ sợ sau này muốn mượn cũng khó. Nghĩ đến phí sinh
hoạt cả nhà bốn người, học phí của con trưởng, nữ nhi lại sắp nhập học,
Trúc Điền tiên sinh không khỏi cảm thấy đau đầu.
Cả đời này chẳng lẽ cứ như vậy?
Trúc Điền tiên sinh ở trường học cũng là học sinh ưu tú, nhưng khi ra trường, mấy đứa bạn học không bằng không cấp ai cũng phát tài, còn gã
dù thành tích tốt đến đâu cũng phải chạy ngược chạy xuôi vì công việc,
đương nhiên gã đã trở thành trò cười cho người khác.
“Sao cậu không đến thần xã cầu phúc đi?” Bạn tốt Trì Trạch tiên sinh
đề nghị “Mặc kệ linh hay không linh, có thứ gửi gắm cũng tốt , thay đổi
chút tâm tình.”
Trúc Điền tiên sinh không cảm thấy gì , dù sao cũng giờ gã cũng không có việc làm, thời gian rất dư dả.
Trúc Điền tiên sinh đi đến thần xã Đạo Hà , thần xã này phù hộ cho
mọi người sinh ý thịnh vượng vụ lúa được mùa, Trúc Điền tiên sinh làm lễ cầu phúc, trước khi đến đây, gã thấy một người trẻ tuổi vừa cười vừa
nói với Di Nghi chủ Thần xã, không khỏi nhìn nhiều lần.
Người trẻ tuổi kia mặt dài mày nhỏ như hồ yêu trong hí kịch, mái tóc
rối tung dài đến thắt lưng, bộ dáng rất phong nhã; thiếu niên bên cạnh
có vẻ im lặng, tướng mạo thanh tú mặc dù còn vẻ non nớt, nhưng lại lộ ra sự uy nghiêm rõ ràng, dưới phản xạ của ánh nắng mặt trời mái tóc dài
tung bay theo gió.
“Vị tiên sinh kia!”
Trúc Điền tiên sinh dừng bước, chỉ thấy Di Nghi đang bước đến gần mình.
“Ngài có chuyện gì không?”
“A, là như vậy, ” Di Nghi chỉ người trẻ tuổi gã vừa mới nhìn “Vị kia
chính là âm dương sư của gia tộc An Bội, ngài ấy nói có việc muốn thỉnh
giáo.”
“Thỉnh giáo tôi?” Trúc Điền tiên sinh sửng sốt, đương gia nhà An Bội
lại đi thỉnh giáo một tên nghèo túng không có việc làm như gã sao? Nếu
người khác biết không biết bọn họ sẽ có phản ứng gì.
Trúc Điền tiên sinh theo Di Nghi đi đến trước mặt người kia, hai bên cùng nhau cúi người chào.
“Xin chào , tôi là An Bội Tấn Nhất.”
“Tôi là Trúc Điền Anh Lý, xin hỏi ngài có chuyện gì?”
“Lời này hẳn là tôi hỏi mới đúng, Trúc Điền tiên sinh ” An Bội tấn Nhíu híp mắt “Trên người anh đã xảy ra chuyện gì ?”
Đi đến một quan cà phê , An Bội Tấn Nhất , Mạt Thần và Trúc Điền tiên sinh ngồi đối diện nhau.
“Iceland ” An Bội Tấn Nhất gọi phục vụ “Và thêm một ly Latte ” Rồi hắn nhìn qua Trúc Điền tiên sinh “Anh cứ thoải mái .”
“Lam sơn là được rồi.” Trúc Điền tiên sinh đưa menu lại cho nhân
viên, quay sang nói với An Bội Tấn Nhất “An Bội tiên sinh, vừa rồi ở
thần xã có một số việc ngài chưa nói rõ ràng, xin