
uya, tôi ở bên giường dùng laptop lên mạng
nghe nhạc, theo lý thuyết tôi bật âm thanh rất lớn, chắc chắn không thể
nào nghe tiếng nói bên ngoài được, nhưng thứ tôi nghe thấy không phải là âm thanh trong bên trong ca khúc.”
“Cô xác định chứ ?”
“Đúng vậy, tôi xác định ” Minh Hương khẽ cau mày nhìn An Bội Tấn
Nhất, “Tôi nghe thấy âm thanh đó, đã cảm thấy không thích hợp, quay
ngược về nghe lần nữa, nhưng lại không có.”
“Tự Phương tiên sinh còn anh.”
Tự Phương Trí Nhân là nhân viên công ty Điền Sản, cuối tuần cậu ra
rất thích ở nhà lên mạng chơi game, hôm đó này ngày một tháng năm tuần
lễ vàng quốc tế, liên tiếp bốn ngày Trí Nhân đều nghe thấy tiếng bi rơi
xuống đất làm tỉnh giấc.
“Đinh … đinh … đinh… đinh…” Âm thanh như viên bi tự bắn lên rồi rớt xuống.
Trí Nhân tưởng mà mấy đứa nhỏ quậy phá, vào tối ngày thứ tư lên lầu
tìm người hỏi, muốn bọn họ đừng để mấy đứa trẻ chơi bi vào ban đêm.
Nhưng người ở lầu trên là một đôi vợ chồng đã lớn tuổi, căn bản không có con, hơn nữa trong nhà hai người cũng không có bi.
Trí Nhân có chút kích động, nhưng những ngày sau đó âm thanh kia cũng không còn. Tương phản, chuyện Mai Hương vừa nói với An Bội Tấn Nhất,
khi cô ấy đeo tai nghe, lại xuất hiện tiếng giày cao gót, cực kỳ rõ
ràng.
Có một ngày cả tòa nhà mất điện, Trí Nhân xuống lầu ăn cơm, thuận
tiện mua thêm mấy ngọn nến, anh nhớ rõ trừ tầng một có 5 bậc thang, khúc ngoặc là 9 bậc, còn lại đều là 8 bậc, nhưng khi anh đi đến lầu hai đi
mãi cũng không tới, giống như tầng hai không chỉ có 8 bậc thang, Trí
Nhân nhớ đến chuyện ma quái như quỷ đả tường, anh đành phải dựa vào
tường để mình bình tĩnh một chút, sau đó bất tri bất giác đi xuống.
“Tôi thì ngược lại” Minh Hương nhìn Trí Nhân một cái “Cũng là một
ngày mất điện, trừ bỏ lầu một là 5 bậc và 9 bậc còn lại là 8 bậc, lúc
xuống lầu tôi thường đếm số bậc thang, nhưng ở tầng hai là 7 bậc” Minh
Hương nói xong, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh “Tôi không
biết do mình yếu bóng vía, hay bị quỷ ám, lúc lên lầu tôi đếm lại một
lần, lên lầu là 8 bước xuống lầu chỉ còn 6 bước, tôi sợ đến mức không
dám đếm nữa .”
“Quả thật là kỳ lạ a ~” An Bội Tấn Nhất nhìn Mạt Thần cười cười.
“Vậy anh đi xem đi…” Mạt Thần dĩ nhiên đã quen với An Bội Tấn Nhất hay làm nũng .
“Thay quần áo.”
Nơi ở của Thiên Dã Minh Hương và Tự Phương Trí Nhât Thiên cũng đã cũ, đối với một công nhân viên chức bình thường mà nói đã tốt rồi, nhưng vì do quá hẻo lánh, trừ bỏ mấy thanh niên đi làm và những căn hộ lâu năm
cũng không có ai.
“Có thể do đã lâu nơi này rất hay mất điện và mất nước.” Thiên Dã Minh Hương giải thích.
“Ân, nhìn ra được.”
Thiên Dã Minh Hương ở lầu ba , Tư Phương Trí Nhân ở tầng năm, hai
người bình thường gặp nhau chỉ chào hỏi đôi chút, nhưng bởi vì do cùng
gặp chuyện lạ, gần đây hay ghé thăm nhau, cũng nhiều lần muốn đổi nơi ở, nhưng lại không tìm được nơi thích hợp, hai người đã không thể nào chịu nổi mấy chuyện kỳ lạ ở đây.
Lúc đến chỗ ngoặc ở tầng hai, An Bội Tấn Nhất vẫn nhìn về phía cửa sỗ cũ nát mỉm cười, Mạt Thần thấy nhưng hai người còn lại không có để ý.
An Bội Tấn Nhất chỉ ra cửa sổ, nói với Mạt Thần, “Em xem bên dưới cửa sổ kia đi.”
Mạt Thần hồ nghi nhìn nhìn, dưới cửa sổ có hai song sắt dựng lên, đại khái là để phòng ngừa mấy tên ăn trộm leo lên, nhưng vì chịu đựng mưa
gió quá nhiều, song sắt đã rỉ sét rất nhiều.
“Làm sao vậy?” Tự Phương Trí Nhân nhìn Mạt Thần “Lan can này có gì bất thường à?”
“Tôi nhớ Tự Phương tiên sinh có nói qua trên lầu của cậu có một đôi vợ chồng già đúng không?”
“Đúng vậy, ngày thường không ra khỏi nhà, nên rất ít khi thấy bọn họ.”
“Đi lên viếng thăm một chút.”
Bốn người cùng tiến lên lầu sáu, gõ gõ cánh cửa phòng trộm đã rỉ sét.
“Hình như không có ai ở nhà.”
“Đương nhiên không ở nhà.” An Bội Tấn Nhất đẩy Tự Phương Trí Nhân ra, giơ chân đá văng cửa sắt, cửa sắt liền bung ra, nhìn kỹ sẽ thấy ổ khóa
đã mục nát “Bởi vì không có ai ở bên trong cả.”
“Như thế nào… Như thế nào sẽ…” Trí Nhân vẻ mặt kinh ngạc, mồ hôi lạnh chảy xuống “Rõ ràng tôi thấy có người ở bên trong mà…”
“Có thể là bị lừa?” An Bội Tấn Nhất nghiêng người từ khung cửa bên
phải đi vào, theo sau là Mạt Thần, Trí Nhân và Minh Hương tuy không biết tư thế đó có ý gì, nhưng cũng làm theo.
Bên trong đầy đủ mọi thứ, rất đơn giản nhưng không nhiễm một hạt bụi.
“An Bội tiên sinh… Anh không lầm chứ? Bên trong nhà rõ ràng có người
ở…” Trí Mhân có chút kích động, đây chẳng phải là vào nhà dân trái phép
sao?
“Có thể là tôi lầm ” An Bội Tấn Nhất cười, “Căn nhà này có người ở, nhưng chủ nhân của nó không phải là người.”
” Ý của An Bội tiên sinh là…” Âm thanh của Minh Hương có chút run rẩy, nhưng cô lại không muốn nói ra từ đó.
“Bây giờ là ban ngày, hai người làm gì phải sợ như vậy?” An Bội Tấn
Nhất từ trong túi quần lấy ra một tờ giấy, nhìn xung quanh thấy trên bàn có rất nhiều bút, liền đi đến phía trước, nhấc tay, một cây bút nằm
trong ống đựng bay lên, khiến Trí Nhân và Minh Hương sợ hãi kêu lên.
An Bội Tấn Nhất phóng tờ giấy lên không trung, sau