Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324305

Bình chọn: 9.00/10/430 lượt.

của tôi.

Tôi lấy lại cái áo khoác vì muốn kiểm tra xem Hạ Trường Ninh có làm gì với nó không. Tôi luôn tò mò về con người anh ta. Theo lý thuyết, với sự từng trải của anh ta thì anh ta không nên mở công ty làm gì. Chắc là do sự nhạy bén nghề nghiệp, Nguyệt Nhi không bao giờ yêu một người làm ăn bình thường cả.

Tôi quyết tâm chia tay, bên cạnh Phước Sinh đã có Hạ Trường Ninh, chắc anh ta sẽ đối xử tốt với cô ấy. Tôi có thể thấy được tình cảm của Hạ Trường Ninh dành cho Phước Sinh thế nào.

Nể tình tôi giúp Nguyệt Nhi phá án nên cô ấy mới nói cho tôi biết tin tức và tình hình của Phước Sinh.

“Hạ Trường Ninh và Phước Sinh bên nhau rồi, còn em thì sao?”.

Nguyệt Nhi chỉ căm hận: “Em không giành được cũng phải giành, không liên quan đến anh”.

Điểm tuyệt vời nhất của cô ấy đó là tính tình thẳng thắn dứt khoát. Phước Sinh có chuyện gì đều giữ kín trong lòng nhưng Nguyệt Nhi thoải mái hơn nhiều. Thực ra Phước Sinh không phù hợp với tôi, có nhiều việc cô ấy không thể chấp nhận được.

“Nói với cô ấy anh chết rồi, không có khả năng đến với nhau thì dứt khoát nhanh gọn vậy”.

Tôi cảm thấy mình rất lạnh lùng. Nếu Hạ Trường Ninh có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, cô ấy có thể sống cuộc sống bình thường, có thể quên đi hình bóng tôi thì tốt nhất.

“Em thực sự không rõ anh có yêu cô ấy hay không”.

“Em nghĩ anh phải làm thế nào mới là yêu cô ấy? Nếu như biết không có khả năng thì anh sẽ không bắt đầu”. Tôi nói xong liền nhìn Nguyệt Nhi và mỉm cười.

Cô ấy hiểu và không nói thêm gì nữa.

Hai tháng ở bên cạnh Phước Sinh là hạnh phúc mà tôi lấy trộm được. Sau này sẽ không còn có nữa.

Tất cả mọi chuyện đều được sắp đặt rất kỹ càng.

Hạ Trường Ninh đấm tới, tôi nhẹ nhàng né tránh. Anh ta rất ngạc nhiên.

“Nghe nói anh đoạt giải nhất toàn quân môn tán thủ, được đấy”.

Hạ Trường Ninh không động thủ nữa, anh ta chỉ nói một câu: “Nếu như anh còn xuất hiện trước mặt Phước Sinh một lần nữa, tôi sẽ không khách khí với anh”.

Lúc anh ta đi về, tôi mới lên tiếng: “Hy vọng anh thật lòng với Phước Sinh”.

Anh ta trừng mắt lườm tôi: “Bố mạnh hơn mày nhiều”.

Tôi im lặng.

Điều duy nhất không ổn chính là Nguyệt Nhi, cô ấy không thể nào chấp nhận sự thật là Hạ Trường Ninh yêu Phước Sinh, những lời cô ấy nói khiến tôi nghe xong chỉ muốn đánh cho một trận. Chỉ là cho Phước Sinh biết tin thôi, vậy mà khi thực hiện cô ấy lại làm thành ra như thế.

Bao gồm cả sự xuất hiện ngoài ý muốn của nhân viên cửa hàng hoa.

Phụ nữ, cứ đơn giản như Phước Sinh lại hay.

Mà bây giờ tôi chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn mọi chuyện xảy ra.

Tôi nhìn thấy nước mắt của Phước Sinh, tôi quay mặt đi không muốn nhìn thấy cảnh ấy nữa.

Một chuyện vô cùng đơn giản mà Nguyệt Nhi lại khiến nó phức tạp thế này, thực sự vượt ngoài dự tính của tôi.

Tôi nghĩ, Hạ Trường Ninh cũng giống tôi, lúc này chắc cũng đang nghĩ phụ nữ thật phiền phức.

Bãi đỗ xe đêm nay vô cùng yên tĩnh.

Tôi lặng lẽ quan sát mọi việc, giống như đang nhìn những chuyện không liên quan tới mình. Gương mặt Phước Sinh cứ lớn dần lớn dần trước mắt tôi. Tôi khẽ nói xin lỗi cô ấy. Tôi không có cách nào thay đổi, tôi không thể lấy cô ấy, không thể mang lại cho cô ấy một mái ấm, cứ coi như tôi đã chết đi, coi như trên đời không có tôi đi. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.

Người cũng đi rồi, Nguyệt Nhi quỳ trên mặt đất không giấu giếm sự yếu mềm nhất trong con người cô ấy.

Tôi không xuống xe, đợi cô ấy khóc xong rồi về.

“Em không hiểu Ninh Phước Sinh tốt ở điểm nào mà cả anh và Hạ Trường Ninh đều khăng khăng một mực vì cô ấy”.

“Cô ấy rất thuần khiết”. Tôi nói.

Đối với tôi, Phước Sinh là màu trắng tinh khiết nhất. Có lẽ mọi việc trong lòng tôi quá nhiều nên mới bị hấp dẫn thế. Còn Hạ Trường Ninh thì sao? Anh ta thích Phước Sinh ở điểm nào? Lẽ nào anh ta cũng hiểu cách tán thưởng và nâng niu sự tinh khiết ấy?

“Con gái thuần khiết còn đầy, đâu chỉ mình cô ấy”.

“Gặp được cô ấy thì chính là cô ấy, không phải người khác”.

Đêm đó tôi và cô ấy uống rượu tới khi trời sáng.

“Hạ Trường Ninh là một người rất đặc biệt, đúng không?”.

“Anh ấy rất thông minh, anh ấy hiểu mình phải sống cuộc sống thế nào”.

“Thông minh mà cũng bị em chơi cho một vố?”.

Khi nhắc tới Hạ Trường Ninh, Nguyệt Nhi vẫn bao che: “Anh ấy đã dùng bố mẹ Phước Sinh để che chắn rồi. Trước giờ anh ấy làm việc không bao giờ để lọt điều gì, việc xấu cũng phải tìm lợi ích tốt nhất. Chuyện này có là gì đâu”.

“Nguyệt Nhi, Hạ Trưởng Ninh không yêu em, em hãy để anh ta và Phước Sinh yên ổn ở bên nhau đi”.

“Dựa vào cái gì chứ? Anh ấy bắt nạt em thế này, cứ để anh ấy đi giải thích với ông già em”. Nguyệt Nhi nghiến răng, cô ấy quay sang nhìn tôi: “Đinh Việt, sao anh lại bình tĩnh thế?”

Có thể không bình tĩnh sao? Khi làm nghề này tôi đã biết có lẽ mình sẽ sống yên ổn cả đời, cũng có thể sẽ không. Phước Sinh hạnh phúc là được rồi. Lần đầu tiên nghe thấy tên cô ấy tôi đã nghĩ chỉ cần cô ấy hạnh phúc cả đời là được rồi.

Tôi không biết nhiều năm sau nữa liệu mình có còn cơ hội đứng trước mặt Phước Sinh nữa không.

“P


Teya Salat